Chương 5: Cuộc Tẩu Thoát
Căn nhà chìm trong một sự im lặng nặng nề như chì. Đó là một bức tường vô hình được dựng nên từ cơn thịnh nộ câm lặng của mẹ tôi và sự thờ ơ bệnh hoạn của bố tôi. Sau đêm qua, mẹ không nói với bố một lời nào. Bà lẳng lặng làm việc nhà, nhưng mỗi tiếng động bà tạo ra, từ tiếng dao băm trên thớt đến tiếng chổi tre quét sàn, đều mang một sự dằn vặt và tức giận. Bố tôi, ngược lại, tỏ ra hoàn toàn bình thường. Ông ta ăn sáng một cách ngon lành, huýt sáo, và thậm chí còn đi đến bên chuồng chó, ném cho con chó mẹ một mẩu xương thừa từ bữa ăn. Hành động đó như một nhát dao cuối cùng đâm vào sự im lặng.
“Ông đi lên nương với tôi!” mẹ tôi nghiến răng, giọng rít lên. “Hôm nay phải đốn cho xong đám củi đó.”
Bố tôi nhún vai, tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng rồi cũng xách dao lên. Trước khi đi, mẹ quay lại nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như băng. “Ở nhà trông chừng con chó đó cho cẩn thận. Nó mà có mệnh hệ gì, thì mày cũng đừng mong được sống yên!”
Lời đe dọa của bà treo lơ lửng trong không khí, khiến tôi run rẩy. Tôi bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà quỷ ám, với trách nhiệm phải canh giữ một con quỷ.
Khi bóng họ đã khuất sau rặng tre, tôi mới dám thở phào. Tôi nhìn về phía chuồng chó. Con chó mẹ vẫn nằm đó, nhưng dường như nó còn kiệt quệ hơn cả ngày hôm qua. Da nó trắng bệch, đôi môi thâm tím lại. Trông nó không giống một con vật đang ốm, mà giống một người sắp chết vì lao lực. Lòng trắc ẩn trong tôi trỗi dậy, lấn át cả nỗi sợ hãi. Tôi nhớ ra lọ thuốc mỡ mà bà nội vẫn dùng để trị vết thương, được cất kỹ trong hòm.
Tôi lén lấy lọ thuốc, một bát nước sạch rồi rón rén tiến lại gần chuồng chó. “Để tôi… giúp cô nhé,” tôi thì thầm. “Bôi chút thuốc vào, sẽ đỡ đau hơn.”
Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi không chớp. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một tiếng gầm gừ hay một cái nhe răng cảnh cáo. Nhưng không. Nó chỉ nhìn tôi, một cái nhìn thấu suốt. Rồi, một cách chậm rãi, nó vươn cái lưỡi khô khốc của mình ra, liếm nhẹ vào gót chân tôi. Một cái liếm không phải của sự phục tùng, mà là của sự thấu hiểu và biết ơn.
Hành động đó khiến nước mắt tôi trào ra. Tôi quỳ xuống, nhẹ nhàng dùng khăn thấm nước ấm lau đi những vết máu khô trên người nó. Nó không hề cử động, chỉ nằm im, bốn chân duỗi thẳng, phó mặc tấm thân đầy thương tích của nó cho tôi. Tôi cẩn thận bôi từng lớp thuốc mỡ lên những vết roi chằng chịt, trái tim đau như cắt. Giữa chúng tôi không còn là khoảng cách giữa người và vật, mà là sự đồng cảm của hai sinh mệnh cùng bị đày đọa trong đau khổ.
Đột nhiên, khi tôi vừa bôi thuốc xong, nó bật phắt dậy. Nhanh như một bóng ma, nó lao vọt ra ngoài. Cửa chuồng chó tôi đã quên không cài lại khi bước vào. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi không kịp phản ứng. Nó chạy băng qua sân, biến mất sau cánh cổng tre chỉ trong nháy mắt.
Tôi chết lặng. Toàn thân tôi lạnh toát, máu trong người như đông cứng lại. Nó chạy rồi. Nó chạy mất rồi. Lời đe dọa của mẹ tôi văng vẳng bên tai: “Nó mà có mệnh hệ gì, thì mày cũng đừng mong được sống yên!” Tôi có thể tưởng tượng ra cơn thịnh nộ của bố, những trận đòn roi của mẹ. Nỗi sợ hãi tột độ khiến tôi không còn suy nghĩ được gì khác ngoài việc phải báo cho họ.
Tôi co giò chạy một mạch lên ngọn đồi sau làng, nơi bố mẹ tôi đang đốn củi. Tôi vừa chạy vừa khóc, vấp ngã mấy lần nhưng lại lập tức đứng dậy chạy tiếp.
“Bố! Mẹ! Không hay rồi!” tôi gào lên từ xa, giọng lạc đi vì sợ hãi. “Con chó… con chó mẹ chạy mất rồi!”
Bố tôi, đang vung dao chẻ củi, khựng lại. Ông quay phắt lại, khuôn mặt tối sầm. Khi tôi vừa chạy đến nơi, ông ta không nói một lời, vung chân đá một cú trời giáng vào ngay ngực tôi. Cú đá khiến tôi ngã ngửa ra sau, lồng ngực đau nhói, không thể thở được. Tôi ho sặc sụa, nôn ra cả dịch vị chua loét.
“Đồ vô dụng! Một con chó cũng không trông được! Nếu không tìm thấy nó, tao sẽ lột da mày!” ông ta gầm lên, rồi quẳng con dao xuống đất, cùng mẹ tôi vội vã chạy xuống núi.
Họ huy động cả làng. Tiếng la hét, tiếng gọi nhau í ới vang vọng khắp nơi. Đám đông, dẫn đầu là bố tôi, chia nhau lùng sục khắp các ngóc ngách trong làng, rồi tỏa ra các con đường mòn dẫn vào rừng. Họ không tìm nó vì lo lắng, họ tìm nó như tìm một món tài sản quý giá vừa bị mất cắp. Cả một ngày dài, họ lật tung cả cái làng Đen lên, nhưng không tìm thấy một dấu vết nào.
Trời sập tối, đám đông mệt lỏi, cáu kỉnh và tay trắng quay trở về, tập trung trước sân nhà tôi. Bố mẹ tôi mặt hằm hằm sát khí, tiến về phía tôi như hai con thú dữ. Tôi biết mình sắp phải hứng chịu một trận đòn thập tử nhất sinh.
Nhưng khi họ vừa bước qua cổng, tất cả đều sững lại.
Ngay giữa chuồng chó, dưới ánh trăng bạc, con chó mẹ đang ở đó. Nó đang bình thản cúi đầu ăn chỗ thức ăn thừa còn lại trong máng, như thể chưa từng có cuộc tẩu thoát nào, như thể nó đã ở đó suốt cả ngày.
Sự im lặng bao trùm. Rồi cơn thịnh nộ của mẹ tôi bùng nổ, nhưng lần này nó nhắm vào tôi.
“Bốp!” một cái tát cháy má. “Mày dám nói dối tao! Đây là chó chạy mất hả? Con tiện nhân này, mày muốn cả làng này náo loạn lên vì mày đúng không?”
“Con… con không nói dối…” tôi nức nở, miệng trào ra vị máu tanh. “Nó đã chạy thật mà… con không biết tại sao nó lại về…”
Tôi quay đầu nhìn về phía nó, và trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một điều khiến máu trong người tôi đông lại. Con chó mẹ ngẩng lên nhìn đám đông đang sững sờ. Khóe miệng nó hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười. Một nụ cười gian xảo, đắc ý và lạnh lẽo. Và trên mép nó, dính một vệt máu nhỏ, đỏ thẫm.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trong làng hớt hải chạy tới, mặt không còn giọt máu. “Chết… chết rồi! Trưởng làng và lão Lưu què… chết rồi!”
Mọi người đổ dồn về phía anh ta. “Chết thế nào?” bố tôi hỏi.
“Chết ở bãi tha ma! Cổ họng… cổ họng bị cắn đứt lìa! Giống hệt như… như bị thú dữ tấn công!”
Một sự im lặng kinh hoàng bao trùm lên tất cả. Mọi ánh mắt từ từ, từ từ quay về phía con chó trong chuồng. Mẹ tôi lắp bắp, giọng run lên vì sợ hãi, bà chỉ tay vào nó:
“Là nó… chính là nó… Đại Trụ, ông thấy chưa? Nó chạy đi đúng lúc hai người đó chết… Cổ họng bị cắn đứt… Và ông nhìn đi, nhìn cái miệng dính máu của nó kìa! Nó… nó đang cười! Một con chó mà lại biết cười!”
Cả đám đông lùi lại một bước trong vô thức, ánh mắt họ giờ đây không còn là sự tham lam, mà là nỗi kinh hoàng tột độ.
Tôi nhìn bố. Khuôn mặt ông ta cũng trắng bệch, nhưng ông ta cố gắng trấn tĩnh. “Bà nói vớ vẩn gì thế!” ông ta gầm lên, nhưng giọng không còn quả quyết như trước. “Chỉ là trùng hợp thôi! Một con chó thì làm được gì? Tôi thấy… tôi thấy hôm nay nó còn béo ra một chút. Chắc là đi hoang ăn được thứ gì đó. Nuôi thêm một thời gian nữa cho nó béo tốt, bán đi sẽ được giá hơn!”
Mẹ tôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Bà nhìn con chó với ánh mắt khiếp sợ, còn bố tôi, dù trong lòng có lẽ cũng đang run rẩy, vẫn cố bám víu vào lý trí tham lam của mình. Ông ta từ chối tin vào sự thật kinh hoàng đang bày ra trước mắt, bởi vì nếu tin, nó sẽ phá hỏng kế hoạch làm ăn bệnh hoạn của ông. Đêm đó, bất chấp sự van xin trong im lặng của mẹ tôi, ông ta vẫn xách chăn gối, bước vào chuồng chó. Ông ta đã chọn ở cùng con quỷ, thay vì đối mặt với sự thật rằng chính ông đã mang nó về.