Chương 3: Lời Thì Thầm Bệnh Hoạn 

Bữa tiệc man rợ kết thúc khi trăng đã lên đến đỉnh đầu. Đám đông dần tan, mang theo cái bụng no căng, những tiếng cười nói say xỉn và cả những mẩu xương chó vương vãi. Sân nhà tôi chìm trong một sự im lặng chết chóc, chỉ còn lại đống tro tàn của bếp lửa vẫn còn âm ỉ cháy, một cái nồi gang đen bóng, trống rỗng và nhớp nháp dầu mỡ, và một mùi tanh nồng của máu và thịt chín vẫn còn lẩn quất trong không khí.

Mẹ tôi, sau khi đã rửa vội vết cắn và băng bó qua loa, ngồi trên chiếc chõng tre dưới hiên, say sưa đếm lại xấp tiền của trưởng làng. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu hắt lên khuôn mặt bà, khiến nụ cười tham lam của bà trông thật dị hợm.

“Ông thấy chưa? Tôi đã bảo rồi mà,” bà nói với bố tôi, giọng đầy đắc thắng. “Chỉ bốn con chó con mà đã được ngần này. Đợi lứa sau, ta sẽ hét giá cao hơn. Mai ông lên thành phố, hỏi mua cho tôi hai con bò sữa về. Nhà ta sắp giàu to rồi! Sữa bò uống không hết thì mang đi bán, lại có thêm tiền!”

Bố tôi không hưởng ứng sự vui mừng của mẹ. Ông ngồi lặng lẽ trong bóng tối, lưng dựa vào cột nhà, rít từng hơi thuốc lào dài và sâu. Làn khói trắng mờ ảo che khuất biểu cảm trên khuôn mặt ông, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự im lặng nặng nề, khác thường của ông. Thỉnh thoảng, đôi mắt ông lại liếc về phía chuồng chó, nơi con chó mẹ vẫn nằm bất động.

“Ông làm sao thế?” Mẹ tôi gắt lên, khó chịu trước sự im lặng của ông. “Thấy tôi bán chó con, ông xót à? Hay là ông thương con súc sinh đó rồi?”

Bố tôi giũ tàn thuốc, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc: “Bà thì biết cái gì. Tôi đang tính chuyện lâu dài.” Ông đứng dậy, từ từ tiến về phía chuồng chó. “Hai con còn lại đều là đực. Giữ chúng lại, đợi lớn lên sẽ cho phối giống với con mẹ. Cứ thế, chúng ta sẽ có một nguồn chó con vô tận. Tiền sẽ không bao giờ thiếu. Đó mới là kế hoạch làm ăn, chứ không phải cái kiểu bán vặt của bà.”

Lời nói của ông khiến tôi rùng mình. Ông ta không coi chúng là sinh vật sống, mà là một cỗ máy đẻ tiền, một công cụ để khai thác đến tận cùng. Ông bước đến bên con chó mẹ, ngồi xổm xuống, bàn tay thô ráp của ông vuốt ve bộ lông bết máu của nó. Một hành động tưởng như an ủi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

“Mày nghe đây,” ông thì thầm với nó, một giọng nói bệnh hoạn mà chỉ tôi và nó nghe thấy. “Đừng có oán hận chúng tao. Bốn đứa con của mày chết như vậy cũng là một sự giải thoát. Lớn lên cũng bị bán đi làm thịt thôi. Chết sớm bớt đau khổ. Mày thấy chưa? Mày nên cảm ơn tao. Giờ thì nhiệm vụ của mày là nghỉ ngơi cho khỏe, rồi tiếp tục đẻ cho tao. Đẻ càng nhiều càng tốt. Mày sẽ là con chó mẹ quý giá nhất của cái làng này, là con gà đẻ trứng vàng của nhà tao.”

Con chó mẹ không phản ứng. Nó chỉ nằm im, nhưng tôi thấy rõ, dưới ánh trăng mờ, đôi mắt nó đã thay đổi. Sự đau đớn và tuyệt vọng đã đông cứng lại, biến thành một thứ gì đó sắc lạnh và tăm tối như vực thẳm. Một sự thù hận nguyên chất, không hề pha tạp.

Mẹ tôi, có lẽ cũng cảm nhận được sự bất thường, vội vớ lấy cây gậy: “Ông nói lý lẽ với nó làm gì! Một con súc sinh thì phải đánh! Đánh cho nó biết ai là chủ, cho nó biết phận của nó!” Bà ta vung gậy lên, nhưng bố tôi đã giơ tay cản lại.

“Đủ rồi. Đêm nay cứ để nó yên.”

Tôi lẳng lặng lùi về phòng, đóng chặt cánh cửa liếp lại. Nhưng bóng tối trong phòng không thể che giấu được những hình ảnh kinh hoàng đang nhảy múa trong đầu tôi. Tôi cuộn mình trên giường, nhưng không tài nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy cảnh tượng bữa tiệc, nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của những chú chó con.

Nửa đêm, khi vạn vật đã chìm vào giấc ngủ, một âm thanh quen thuộc lại vang lên, kéo tôi ra khỏi trạng thái mơ màng. Đó là tiếng rên “ư ử” của con chó mẹ. Nhưng lần này, nó không giống tiếng kêu đau đớn khi bị đánh. Nó là một âm thanh bị dồn nén, nghẹn ngào, đều đặn và đầy ám ảnh, như thể nó đang phải chịu đựng một nỗi thống khổ còn kinh khủng hơn cả những trận đòn roi.

Tò mò và sợ hãi thôi thúc, tôi không thể nằm yên. Tôi rón rén bước xuống giường, đi chân trần trên nền đất lạnh lẽo, lần ra ngoài sân. Trăng đêm nay sáng tỏ, phủ một lớp ánh sáng bàng bạc lên mọi vật. Tôi nhìn vào chuồng chó. Trống rỗng. Chỉ có hai chú chó con đang co cụm vào nhau run rẩy vì lạnh. Con chó mẹ đã biến mất.

Tim tôi đập thình thịch. Âm thanh kia phát ra từ đâu? Tôi lắng tai nghe. Nó phát ra từ căn phòng nhỏ, kín đáo được cất ở phía trong cùng của chuồng chó, nơi bố tôi thường dùng để chứa những thứ linh tinh. Cánh cửa gỗ cũ kỹ của căn phòng khép hờ, một vệt sáng yếu ớt lọt qua khe cửa. Tiếng rên rỉ phát ra từ chính nơi đó.

Chân tôi như bị ma xui quỷ khiến, từ từ tiến lại gần. Tôi nín thở, ghé mắt nhìn qua khe cửa hẹp. Cảnh tượng bên trong khiến tôi đông cứng tại chỗ. Dưới ánh sáng tù mù của một ngọn đèn dầu, tôi thấy bố tôi đang ở đó. Ông ta quay lưng về phía tôi, thân hình to lớn của ông che khuất gần hết tầm nhìn. Phía trước ông, trên sàn đất, là con chó mẹ. Tôi không thể nhìn rõ nó đang làm gì, chỉ thấy nó nằm sõng soài. Bố tôi đang làm một hành động kỳ lạ, cơ thể ông chuyển động một cách nhịp nhàng, đều đặn. Nó không giống như đang đánh đập. Hoàn toàn không giống. Và tiếng rên của con chó mẹ, đó là tiếng rên của sự đau đớn, của sự nhục nhã, của sự bất lực tột cùng.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng một cảm giác ghê tởm và kinh hoàng trào dâng trong lồng ngực. Tôi muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể tôi như bị hóa đá.

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau túm lấy tóc tôi, giật mạnh. Tôi hét lên một tiếng vì đau đớn. Mẹ tôi đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.

“Đồ con gái mất dạy! Mày rình mò cái gì ở đây!” Bà ta nghiến răng, kéo lê tôi ra giữa sân.

“Bốp! Bốp!” Hai cái tát trời giáng khiến đầu óc tôi quay cuồng, má tôi nóng rát. Bà ta xô tôi ngã xuống đất rồi dùng chân đạp lên người tôi.

“Mẹ, con đau… Con xin lỗi…” tôi khóc nức nở, co người lại chịu trận.

“Tha cho mày à? Dám rình mò chuyện của người lớn! Tao đánh chết mày!”

Tôi vừa khóc vừa ngẩng lên hỏi: “Mẹ ơi… Bố… bố đang làm gì con chó vậy ạ? Tại sao nó lại kêu như thế?”

Mẹ tôi khựng lại, khuôn mặt bà thoáng qua một tia bối rối và hoảng hốt. Nhưng bà ta nhanh chóng che giấu nó bằng vẻ hung dữ. Bà ta chỉ vào mặt tôi, quát: “Nó không chịu bán con, ban ngày còn dám cắn tao, bố mày đang dạy dỗ lại nó thôi! Một con súc sinh thì phải đánh cho nó sợ, đánh nhiều nó mới nghe lời! Mày biết cái gì mà hỏi! Cút vào phòng ngay! Nếu tao còn thấy mày bén mảng ra đây một lần nữa, tao sẽ khoét mắt mày ra!”

Bị lôi xềnh xệch về phòng, tôi nằm trên giường, toàn thân đau ê ẩm. Nhưng nỗi đau thể xác không thể nào so sánh được với sự hỗn loạn và kinh hoàng trong tâm trí tôi. Tôi biết mẹ nói dối. Đó không phải là một trận đòn. Đó là một thứ gì đó khác, một thứ tội lỗi và bệnh hoạn mà tôi không thể gọi tên.

Và trong giây phút đó, một sự thật cay đắng và rõ ràng đến đau đớn hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhớ lại những lời thì thầm của các bà, các thím trong làng về số phận của những người phụ nữ. Họ nói về những cô gái bị lừa bán đến đây, bị nhốt, bị đánh đập, bị biến thành công cụ sinh đẻ. Tôi chợt nhớ đến “Vượng Tài”, cái tên mà bố bắt tôi gọi người đàn bà đáng thương bị ông nhốt trong chuồng chó trước khi mẹ tôi bây giờ xuất hiện. Bà ấy có phải cũng đã phải chịu đựng những điều tương tự không?

Tôi, những người phụ nữ đó, và cả con chó mẹ ngoài kia… chúng tôi có khác gì nhau? Tất cả đều là những sinh mệnh yếu ớt, bị giam cầm trong cái địa ngục trần gian này, bị đối xử như những món đồ, mặc cho đàn ông định đoạt, chà đạp và lăng nhục.

Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, không phải vì những vết bầm trên người, mà vì sự thấu hiểu cay đắng cho một số phận chung. Con chó mẹ không chỉ là một con vật. Nó là một tấm gương phản chiếu chính cuộc đời tôi và những người phụ nữ bất hạnh khác. Và tôi biết, sự căm hận đang nung nấu trong đôi mắt nó, cũng chính là sự căm hận đang âm ỉ cháy trong lòng tôi.


Quảng Cáo 1111

Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111


Liên hệ