Chương 5: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Bóng tối trong mật thất đặc quánh như mực, nuốt chửng mọi ánh sáng và âm thanh. Tuyết Chi nấp sau giá gỗ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, dồn dập như tiếng trống trận. Con dao găm vỏ da rắn lạnh lẽo áp vào da thịt qua lớp áo, là bằng chứng duy nhất cho thấy những gì vừa xảy ra không phải là một cơn ác mộng. Bên ngoài, tiếng bước chân của An Thức Ngọc ngày một gần, dừng lại ngay trước thư phòng. Hắn đã trở về.
Nàng bị kẹt rồi. Cánh cửa mật thất vẫn còn hé mở, chỉ cần hắn bước vào thư phòng và liếc mắt một cái, sự tồn tại của nó sẽ bị bại lộ. Nàng không thể chiến đấu tay đôi với một nam nhân trưởng thành, đặc biệt là trong không gian chật hẹp này. Chạy trốn lại càng không thể. Nàng chỉ có thể nín thở, cầu mong hắn chỉ lấy thứ gì đó rồi rời đi ngay lập tức.
Tiếng cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra. Tuyết Chi gần như ngừng thở. Nàng nghe thấy tiếng An Thức Ngọc bước vào, tiếng hắn lục lọi trên bàn giấy. Hắn đang tìm gì? Nàng liếc qua khe hở giữa những chiếc hũ sành, cố gắng nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng mờ ảo hắt qua cửa sổ, nàng thấy bóng hắn đang di chuyển, có vẻ hơi bực bội.
“Kỳ lạ, rõ ràng ta để nó ở đây mà,” An Thức Ngọc lẩm bẩm một mình. Hắn đang tìm chiếc quạt xương thú có vẽ hình mãng xà, thứ mà Đan Thư đã nghe ngóng được.
Thời gian trôi qua chậm như tra tấn. Mỗi giây im lặng đều kéo căng thần kinh của Tuyết Chi đến cực hạn. Nàng biết mình không thể ngồi yên chờ chết. Nàng phải tạo ra một cơ hội. Ánh mắt nàng quét nhanh khắp mật thất. Những chiếc hũ sành. Hàng chục, hàng trăm chiếc hũ sành được xếp ngay ngắn trên giá. Mùi hương ngọt ngấy pha lẫn mùi tanh nồng tỏa ra từ chúng khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Bí mật của An Thức Ngọc chắc chắn nằm trong những chiếc hũ này.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu nàng.
Nàng cẩn thận, nhẹ nhàng hết mức có thể, dịch người đến gần một chiếc hũ sành ở tầng thấp nhất, ngay trong góc tối. Bàn tay nàng run rẩy chạm vào lớp vải niêm phong. Nàng dùng móng tay, cạy nhẹ lớp sáp ong đã khô cứng.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài An phủ, trong một con hẻm tối, Trí Tri và vài thuộc hạ thân tín của La Định Xuân đang ẩn mình, quan sát mọi động tĩnh. Sự quay trở về bất ngờ của An Thức Ngọc đã nằm ngoài dự đoán của họ.
“Hắn quay lại rồi, đại nhân có dặn dò gì không?” một thuộc hạ hỏi nhỏ.
Trí Tri ra hiệu im lặng, đôi mắt vẫn dán chặt vào cánh cổng An phủ. “Cứ chờ xem. Đại nhân nói, chỉ khi nào có tín hiệu, chúng ta mới hành động.”
“Tín hiệu gì ạ?”
Trí Tri không trả lời. Hắn cũng không biết. La Định Xuân chỉ dặn hắn một câu khó hiểu: “Nếu trong An phủ có tiếng động lạ, hoặc có lửa, hãy lập tức tạo ra hỗn loạn lớn hơn ở bên ngoài.” La Định Xuân đã đoán trước được điều gì?
Bên trong mật thất, Tuyết Chi cuối cùng cũng mở được nắp một chiếc hũ. Nàng không dám nhìn vào trong, chỉ nhẹ nhàng nghiêng chiếc hũ. Một chất lỏng sền sệt, màu hổ phách chảy ra, mang theo mùi hương nồng nặc hơn. Nàng cẩn thận để nó chảy xuống sàn, tạo thành một vũng nhỏ. Sau đó, nàng dùng hết sức bình sinh, đẩy mạnh chiếc hũ.
“Choang!”
Tiếng hũ sành vỡ tan trong không gian tĩnh lặng của thư phòng vang lên chói tai. An Thức Ngọc giật nảy mình, hắn lập tức quay phắt về phía bức tranh sơn thủy.
“Kẻ nào?” hắn gầm lên, rút ngay một thanh đoản kiếm giấu sau giá sách.
Tuyết Chi không cho hắn thời gian suy nghĩ. Ngay khi chiếc hũ vỡ, nàng đã lăn người qua phía bên kia của giá gỗ, tay chộp lấy một chiếc hũ sành khác.
An Thức Ngọc thận trọng tiến về phía mật thất, thanh đoản kiếm trong tay lăm lăm. Hắn bước qua ngưỡng cửa, bóng tối và mùi hương kỳ lạ bao trùm lấy hắn. Hắn giơ cao cây đèn lồng mang theo, ánh sáng yếu ớt soi rọi một góc phòng, để lộ những mảnh sành vỡ và vũng chất lỏng trên sàn.
“Ra đây!” hắn quát, giọng nói đã có chút run rẩy.
Đây chính là lúc! Tuyết Chi từ trong bóng tối, dùng hết sức ném mạnh chiếc hũ sành trong tay về phía cây đèn lồng của An Thức Ngọc.
“Keng!” Chiếc hũ đập trúng đèn lồng, lửa từ cây nến bên trong bén vào dầu đèn, bùng lên. An Thức Ngọc hoảng hốt vứt cây đèn đang cháy xuống đất. Ngọn lửa lập tức lan đến vũng chất lỏng sền sệt mà Tuyết Chi đã đổ ra lúc nãy.
“Phựt!”
Một ngọn lửa màu xanh lục kỳ dị bùng lên dữ dội, cao đến gần trần nhà, tỏa ra một mùi khét lẹt khó tả.
“A!” An Thức Ngọc hét lên kinh hãi, vội vàng lùi lại. Hắn không sợ lửa, mà sợ thứ đang cháy. Bí mật của hắn đang bốc cháy!
Lợi dụng sự hỗn loạn và hoảng sợ của hắn, Tuyết Chi lao ra khỏi mật thất như một mũi tên. Nàng không chạy ra cửa chính, mà lao thẳng về phía cửa sổ. Nàng dùng một chiếc ghế, đập vỡ tan cửa sổ gỗ, rồi không chút do dự nhảy ra ngoài.
“Bắt lấy nó! Có thích khách!” An Thức Ngọc hoàn hồn, gào lên điên cuồng.
Tiếng động và ngọn lửa bùng lên từ thư phòng đã báo động cho Trí Tri. “Hành động!” hắn ra lệnh.
Ngay lập tức, vài tiếng nổ lớn vang lên từ phía nhà bếp của An phủ, theo sau là những tiếng la hét thất thanh: “Cháy! Cháy nhà rồi!”
Toàn bộ An phủ chìm trong hỗn loạn. Lính canh và gia nhân kẻ thì chạy tới thư phòng, người thì chạy tới nhà bếp. Không ai để ý đến một bóng đen nhỏ bé đang nhanh chóng lẩn vào những lùm cây, vượt qua tường rào và biến mất trong màn đêm.
Tuyết Chi chạy thục mạng, trái tim vẫn còn đập loạn xạ. Nàng không dám dừng lại cho đến khi đã cách An phủ một khoảng rất xa. Nàng nấp trong một con hẻm, thở hổn hển, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo. Con dao găm trong ngực áo vẫn còn đó, nhưng trong đầu nàng giờ đây lại hiện lên hình ảnh ngọn lửa màu xanh lục kỳ dị và những chiếc hũ sành bí ẩn.
Chất lỏng đó là gì? Tại sao lại cháy ra màu sắc như vậy? Và tại sao An Thức Ngọc lại hoảng sợ đến thế? Nàng có cảm giác, mình đã vô tình châm ngòi cho một quả bom còn lớn hơn cả vụ án giết người.
Khi về đến phủ Đoan Ninh quận chúa, trời đã gần sáng. Nàng mệt lỏi rã rời, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, lẻn vào phòng mình. Đan Thư đang ngồi trên ghế, gục đầu ngủ gật, trên bàn là một chén trà đã nguội lạnh. Nàng ta đã chờ nàng cả đêm.
Nghe tiếng động, Đan Thư giật mình tỉnh giấc. Thấy Tuyết Chi trong bộ dạng một thân y phục dạ hành, nàng ta vội vàng đứng dậy, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự kinh ngạc và lo lắng.
“Tiểu thư…”
“Ta không sao,” Tuyết Chi cắt ngang, giọng nói khàn đi vì mệt. “Chuẩn bị nước tắm cho ta. Chuyện hôm nay, coi như ngươi không thấy gì cả.”
Đan Thư cúi đầu, nhưng sự nghi ngờ trong mắt nàng ta ngày càng lớn. Vị tiểu thư này của nàng ta, rốt cuộc đã trở thành người như thế nào? Nàng ta biết võ công, hành động quyết đoán, lại còn ra lệnh cho nàng ta làm những việc mà một quận chúa khuê các không bao giờ làm.
Sau khi tắm rửa và thay y phục, Tuyết Chi ngồi trước bàn trang điểm. Nàng lấy con dao găm ra, đặt lên bàn. Ánh bình minh yếu ớt chiếu vào, lưỡi dao ánh lên một màu chết chóc. Nàng đã có hung khí, có thể vạch tội An Thức Ngọc. Nhưng nàng biết, mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa. Bí mật về những chiếc hũ sành kia còn đáng sợ hơn nhiều.
Nàng cần phải biết bên trong đó là gì.
“Đan Thư,” nàng gọi.
“Nô tỳ có mặt.”
“Ngươi có ngửi thấy mùi gì lạ trên người ta không?”
Đan Thư tiến lại gần, khẽ ngửi. “Dạ… có một mùi hương ngọt, nhưng lại hơi tanh, rất kỳ lạ.”
“Đúng vậy,” Tuyết Chi gật đầu. “Ngươi hãy tìm cách điều tra xem, ở kinh thành này, nơi nào có bán hoặc sử dụng loại hương liệu có mùi tương tự như vậy. Đặc biệt là những hiệu thuốc, hoặc những nơi buôn bán đồ vật kỳ lạ từ ngoại bang. Hãy kín đáo, đừng để ai nghi ngờ.”
Nàng giao cho Đan Thư một nhiệm vụ mới. Nàng biết, để khám phá bí mật này, nàng cần một người trợ giúp đáng tin cậy. Và Đan Thư, chính là người mà nàng đang đặt cược.
Nàng nhìn con dao găm trên bàn, rồi lại nhìn hình ảnh của Khang Mẫn trong gương. Con đường phía trước, mờ mịt và đầy rẫy hiểm nguy. Nhưng nàng đã không còn đường lui nữa rồi.