Chương 2: Gươm Giấu Vỏ Bọc

Chương 2: Gươm Giấu Vỏ Bọc

Bình minh ló dạng, những tia nắng đầu tiên xuyên qua song cửa, chiếu lên gương mặt diễm lệ của Khang Mẫn. Nhưng linh hồn bên trong, Tuyết Chi, đã thức giấc từ lâu. Nàng không còn là tiểu thư Tuyết phủ vô lo vô nghĩ, người có thể ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao. Đêm qua, sau khi nghe hết lời kể đẫm máu và nước mắt của Tô Mạn Nương, nàng đã vạch ra một kế hoạch sơ bộ. Hành động phải nhanh chóng, bởi mỗi một khắc trôi qua, tính mạng của Tô Anh Nương và đứa bé trong bụng lại thêm phần nguy hiểm.

Nàng cần một cái cớ để ra khỏi phủ, một cái cớ phải thật tự nhiên theo phong cách của Khang Mẫn: tùy hứng, ngang ngược và không ai có thể ngăn cản.

“Tiểu Man, Đan Thư,” nàng cất giọng, cố gắng điều chỉnh cho thật giống với sự cao ngạo vốn có của vị quận chúa. “Vào đây.”

Hai tỳ nữ vội vã bước vào, trên tay bưng chậu nước và y phục hầu hạ. Tuyết Chi để mặc họ thay đồ, chải tóc cho mình, trong đầu vẫn đang tính toán từng bước đi. Nàng nhìn vào gương đồng, gương mặt của Khang Mẫn vẫn khiến nàng chán ghét, nhưng nàng biết, từ giờ phút này, gương mặt này chính là vũ khí sắc bén nhất của nàng.

“Ta nghe nói tiệm bánh ngọt ở phố Đông mới ra loại bánh hạt dẻ hoàng kim,” nàng bâng quơ nói, tay nghịch lọn tóc mai. “Hôm nay ta muốn ăn. Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài.”

Tiểu Man ngập ngừng: “Thưa tiểu thư, hôm nay lão thái thái có dặn người phải ở trong phủ thêu thùa, nói là để bồi dưỡng tâm tính…”

“Bồi dưỡng tâm tính?” Tuyết Chi nhếch mép cười lạnh, một nụ cười hoàn toàn thuộc về Khang Mẫn. Nàng xoay người, đôi mắt phượng sắc lẻm quét qua hai tỳ nữ. “Bổn quận chúa muốn ăn bánh cũng cần phải xem tâm tính sao? Hay là lời của bà nội còn lớn hơn cả ý muốn của ta?”

Sự áp đặt từ thân phận quận chúa khiến Tiểu Man sợ hãi cúi đầu, không dám nói thêm. Đan Thư có vẻ bình tĩnh hơn, nàng ta tiến lên một bước: “Tiểu thư bớt giận. Lời của lão thái thái cố nhiên quan trọng, nhưng sức khỏe của người còn quan trọng hơn. Người muốn ra ngoài giải khuây, nô tỳ sẽ lập tức đi chuẩn bị.”

Tuyết Chi liếc nhìn Đan Thư, trong lòng có chút tán thưởng. Tỳ nữ này có vẻ thông minh và biết nhìn xa hơn. Nàng gật đầu: “Vậy thì nhanh lên.”

Mọi thứ dường như suôn sẻ, cho đến khi Tuyết Chi bước ra khỏi sân trong, chuẩn bị lên xe ngựa. Một bóng người cao ráo, tuấn tú đã đứng chờ sẵn ở đó. Dáng vẻ phong lưu, nụ cười trên môi ôn hòa, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một sự chiếm hữu không che giấu.

Khang Hành, người anh họ trên danh nghĩa của Khang Mẫn.

“Mẫn muội muội,” hắn cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng lại khiến Tuyết Chi cảm thấy rợn người. “Sáng sớm đã vội vã đi đâu vậy? Chẳng phải hôm qua muội nói cảm thấy không khỏe sao?”

Tuyết Chi dừng bước, nàng nhớ lại những ký ức rời rạc của Khang Mẫn về người này. Khang Hành là con trai của bác cả, là đích trưởng tôn của Khang gia, nổi tiếng là một công tử nho nhã, tài hoa. Nhưng chỉ có Khang Mẫn mới biết, dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo đó là một kẻ có tư tưởng dơ bẩn. Hắn ta luôn có những hành động và lời nói mập mờ, vượt quá giới hạn anh em họ hàng. Khang Mẫn vừa chán ghét vừa sợ hãi hắn.

“Ta muốn đi đâu, cần phải báo cáo với huynh sao?” Tuyết Chi lạnh lùng đáp, cố ý giữ khoảng cách.

Khang Hành không giận, ngược lại còn tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hắn đưa tay ra, định chạm vào vai nàng. “Mẫn muội, sao lại khách sáo với ta như vậy? Chúng ta…”

“Tránh ra!” Tuyết Chi phản xạ theo bản năng, lùi lại một bước lớn, tránh được bàn tay của hắn. Sự ghê tởm dâng lên trong lòng nàng.

Ánh mắt Khang Hành tối sầm lại trong giây lát, nhưng nụ cười trên môi vẫn không đổi. Hắn hạ giọng, lời nói mang theo ý vị đe dọa: “Muội muội, tính tình càng ngày càng nóng nảy. Chuyện xảy ra bốn ngày trước, muội không muốn ai biết, đúng không? Ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận ta.”

Bốn ngày trước? Tuyết Chi lục tìm trong ký ức hỗn loạn. Nàng chỉ nhớ mang máng đó là một buổi tối, Khang Mẫn bị lừa đến một viện hoang, và Khang Hành cũng xuất hiện ở đó. Chuyện sau đó… ký ức trở nên mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi và nhục nhã. Tuyết Chi nắm chặt tay. Xem ra, Khang Mẫn thật sự đã phải chịu không ít khổ sở.

“Huynh đang uy hiếp ta?” Tuyết Chi ngẩng đầu, đôi mắt phượng đối diện thẳng với hắn, không chút sợ hãi. Nàng không phải là Khang Mẫn yếu đuối, nàng là Tuyết Chi.

Khang Hành hơi bất ngờ trước sự phản kháng của nàng. Hắn cười khẽ: “Sao có thể gọi là uy hiếp được? Ta chỉ là đang quan tâm muội thôi. Ngoan, quay về phòng đi, ta sẽ cho người mang bánh hạt dẻ về cho muội.”

Hắn lại định tiến lên. Nhưng lần này, Tuyết Chi không lùi nữa. Nàng đứng thẳng người, khí thế bức người. “Khang Hành, ta nhắc lại lần cuối, tránh đường. Đừng để ta phải nổi giận. Thân phận quận chúa của ta, không phải chỉ để trưng cho đẹp đâu.”

Nói rồi, nàng không thèm nhìn hắn nữa, lướt qua người hắn, bước thẳng lên xe ngựa. “Đi!”

Chiếc xe ngựa lộc cộc chuyển bánh, để lại Khang Hành đứng sững tại chỗ, nụ cười trên môi đã tắt ngấm, thay vào đó là một vẻ âm trầm đáng sợ.

Ngồi trong xe, Tuyết Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống của Khang Mẫn quả thật còn phức tạp hơn nàng tưởng. Nàng không chỉ phải đối mặt với âm mưu bên ngoài, mà còn phải đề phòng cả những con sói đói trong chính gia đình mình.

“Đi về phía Tây thành,” nàng ra lệnh cho phu xe, giọng nói đã bình tĩnh trở lại. Nơi đó là nhà lao của nha môn, nơi Tô Anh Nương đang bị giam giữ.

Xe ngựa đi qua những con phố sầm uất của kinh thành. Tuyết Chi vén rèm nhìn ra ngoài. Cảnh vật vẫn vậy, nhưng lòng người đã khác. Nàng không còn là tiểu thư Tuyết phủ được người người ngưỡng mộ, mà là Đoan Ninh quận chúa bị nhiều người ghen ghét. Nàng thở dài, một cảm giác cô độc chưa từng có len lỏi vào tim.

Khi xe ngựa gần đến nha môn, một đoàn người ngựa uy nghiêm từ phía trước đi tới, buộc xe của nàng phải dừng lại. Dẫn đầu là một nam tử mặc quan phục màu xanh lam thêu hình mây bay, đầu đội kim quan, dáng vẻ ôn nhuận, khí chất phi phàm. Hắn ngồi trên lưng ngựa, lưng thẳng tắp, ánh mắt bình lặng như mặt hồ thu.

La Định Xuân.

Vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng.

Tim Tuyết Chi đập lỡ một nhịp. Hắn ở đây làm gì? Chẳng lẽ cũng vì vụ án của Tô Anh Nương?

La Định Xuân dường như cũng nhận ra huy hiệu của phủ Đoan Ninh quận chúa trên xe ngựa. Hắn khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không vui rõ rệt. Hắn ra hiệu cho đoàn người dừng lại, rồi một mình cưỡi ngựa tiến về phía xe của Tuyết Chi.

“Quận chúa sao lại đến nơi này?” Giọng hắn lạnh nhạt, xa cách, không hề có chút thân mật nào của một vị hôn phu.

Tuyết Chi vén rèm, đối diện với hắn. Nàng mỉm cười, một nụ cười kiêu kỳ đúng chất Khang Mẫn. “La đại nhân quản được cả chuyện ta đi đâu sao? Bổn quận chúa muốn đi đâu, chẳng lẽ còn phải bẩm báo với người?”

Ánh mắt La Định Xuân trở nên lạnh hơn. Hắn ghét nhất chính là thái độ ngạo mạn này của Khang Mẫn. “Nơi đây là nha môn, không phải nơi để quận chúa tùy hứng vui chơi. Mời người hồi phủ.”

“Ta không vui chơi,” Tuyết Chi đáp trả. “Ta đến để đòi người.”

“Đòi người?” La Định Xuân nhíu mày chặt hơn. “Người nào?”

“Tô Anh Nương, phạm nhân trong vụ án giết chồng ở Tây thành.”

La Định Xuân sững sờ. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy dò xét, như muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc của Khang Mẫn để xem bên trong là gì. “Tại sao quận chúa lại quan tâm đến một vụ án dân sự nhỏ nhặt?”

“Ta thích thì ta quan tâm thôi,” Tuyết Chi nhún vai, vẻ mặt thản nhiên. “Ta nghe nói tiểu thư Tuyết phủ năm xưa cũng rất thích xen vào chuyện của Đại Lý Tự. Ta đây chẳng qua chỉ là học theo nàng ấy một chút, xem thử phá án có gì vui. Sao nào, La đại nhân? Năm đó Tuyết Chi can dự vào án tử, sao không thấy người ngăn cản?”

Hai chữ “Tuyết Chi” được nàng thốt ra một cách nhẹ bẫng, nhưng lại như một nhát búa giáng mạnh vào lòng La Định Xuân. Gương mặt vốn bình lặng của hắn thoáng qua một tia đau đớn và hoài niệm. Đã ba năm rồi, cái tên này vẫn là một vết sẹo không thể lành trong tim hắn.

“Khang tiểu thư,” giọng hắn trở nên nghiêm nghị và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. “Phá án không phải trò đùa. Đây là chuyện của quan phủ, không phải nơi để cô tùy tiện.”

“Nếu hôm nay ta nhất định phải tùy tiện thì sao?” Tuyết Chi thách thức, đôi mắt phượng nheo lại, không hề có ý định lùi bước.

La Định Xuân nhìn sâu vào mắt nàng. Hắn thấy trong đó không chỉ có sự ngang ngược thường thấy của Khang Mẫn, mà còn có một sự sắc bén, một sự tự tin kỳ lạ mà trước đây hắn chưa từng thấy. Hắn ghét Khang Mẫn, ghét sự kiêu căng vô lối của cô ta. Cuộc hôn nhân này là do trưởng bối sắp đặt, hắn chưa bao giờ chấp nhận. Lẽ ra… lẽ ra người đứng trước mặt hắn lúc này phải là Tuyết Chi.

Hắn siết chặt dây cương, sự chán ghét trong mắt không thể che giấu. Nhưng hắn cũng biết, với thân phận của Khang Mẫn, nàng muốn làm gì, hắn thật sự không thể ngăn cản.

“Người ta muốn mang đi,” Tuyết Chi thấy hắn im lặng, liền ra đòn quyết định. Nàng vén rèm, ra hiệu cho phu xe. “Hai ngày sau, giờ Thân, ta sẽ trả người lại cho nha môn. La đại nhân, người thấy thế nào?”

Nàng không đợi hắn trả lời, ra lệnh cho phu xe đi thẳng vào trong. Quan binh ở cửa thấy xe ngựa của quận chúa, lại thấy cả Thứ phụ đại nhân cũng không ngăn cản, nào dám làm trái, vội vàng mở đường.

La Định Xuân đứng sững tại chỗ, nhìn theo chiếc xe ngựa đi khuất sau cánh cổng nha môn. Lồng ngực hắn phập phồng, cảm giác bất lực và tức giận đan xen. Khang Mẫn hôm nay thật kỳ lạ. Nàng ta không chỉ ngang ngược, mà còn có một sự logic và mục đích rõ ràng. Và tại sao… tại sao nàng ta lại nhắc đến Tuyết Chi?

Hắn quay ngựa, sắc mặt âm trầm. Hắn không tin Khang Mẫn chỉ đơn thuần là học theo. Đằng sau chuyện này, chắc chắn có điều gì đó mà hắn chưa biết.

 


Quảng Cáo 1111

Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111


Liên hệ