Chương 3 : Giao Dịch Trong Bóng Tối

Rời khỏi Moscow, Từ Nghiên không cho phép mình nghỉ ngơi. Chuyến bay thẳng tới Texas, Mỹ, cất cánh chỉ vài giờ sau khi cô hoàn tất những hợp đồng cuối cùng ở Nga. Nếu Nga là kho lương thực và nhiên liệu, thì Mỹ, trong kế hoạch của cô, chính là kho vũ khí. Đây là mắt xích nguy hiểm nhất, nhưng cũng là mắt xích không thể thiếu trong chuỗi sinh tồn của cô. Trong những cơn ác mộng, cô đã thấy rõ, khi trật tự sụp đổ, lòng tốt trở thành một thứ xa xỉ phẩm, và vũ khí chính là tiếng nói duy nhất có trọng lượng.

Cô không ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình có thể bước vào một cửa hàng và mua hàng chục khẩu súng trường cùng hàng vạn viên đạn. Thân phận một du khách châu Á sẽ khiến cô trở thành mục tiêu của sự chú ý ngay lập tức. Cô cần một con đường khác, một con đường chìm trong bóng tối.

Thông qua các diễn đàn ẩn trên dark web mà cô đã dành nhiều tuần để tìm hiểu, Từ Nghiên, dưới một danh tính hoàn toàn mới – một tay buôn trung gian giàu có đến từ Ma Cao, đã liên lạc được với một nhóm buôn vũ khí ở ngoại ô Houston. Mật danh của kẻ cầm đầu là “El Martillo” – “Cây Búa”. Sau nhiều ngày trao đổi qua các kênh mã hóa, họ đã thống nhất về một thỏa thuận khổng lồ: 20 khẩu súng trường tấn công AR-15, 10 khẩu súng săn Remington, 30 khẩu súng ngắn Glock, và quan trọng nhất là hơn 50,000 viên đạn các loại. Giá trị của đơn hàng lên đến hàng trăm nghìn đô la, thanh toán bằng tiền mặt, không ghi sổ.

Địa điểm giao dịch là một nhà kho bỏ hoang nằm sâu trong một khu công nghiệp cũ kỹ, nơi những nhà máy gỉ sét đứng im lìm như những con quái vật sắt đã chết. Từ Nghiên lái một chiếc xe bán tải thuê, đến điểm hẹn vào lúc hoàng hôn. Ánh mặt trời cuối ngày đỏ rực như máu, hắt lên những bức tường bê tông loang lổ, tạo nên một khung cảnh ma quái.

Cô đậu xe cách nhà kho khoảng 50 mét, tắt máy và ngồi yên quan sát. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng gió rít qua những khung cửa sổ vỡ. Cô biết mình đang bị theo dõi. Sự im lặng này chính là sự căng thẳng trước cơn bão.

Năm phút sau, cánh cửa sắt của nhà kho kẽo kẹt mở ra. Một gã đàn ông to lớn, râu quai nón, mặc áo khoác da bước ra, vẫy tay ra hiệu cho cô. Đó hẳn là El Martillo.

Từ Nghiên bước xuống xe, trên người là một bộ đồ đơn giản, thoải mái, nhưng bên trong chiếc áo khoác rộng, cô đã giấu một con dao găm quân dụng và một khẩu súng ngắn Glock 19 mà cô mua được từ một giao dịch nhỏ trước đó để phòng thân. Cô xách theo một chiếc vali chứa đầy những cọc tiền 100 đô la mới cóng.

Bên trong nhà kho, mùi dầu mỡ, thuốc súng và bụi bặm xộc thẳng vào mũi. Bốn gã đàn ông khác, tay lăm lăm súng, đứng gác ở các góc. Ánh mắt chúng nhìn cô đầy dò xét, tham lam và khinh thường. Trong mắt chúng, cô chỉ là một con nai tơ châu Á giàu có, dễ dàng bị xâu xé.

“Chào mừng, cô bạn nhỏ từ phương Đông,” El Martillo cười khẩy, giọng nói ồm ồm. “Tiền đâu?”

Từ Nghiên không nói gì, đặt chiếc vali lên một thùng gỗ cũ, mở khóa. Ánh sáng lờ mờ từ bóng đèn treo trên trần nhà chiếu vào những cọc tiền xanh mướt, khiến mắt gã nào cũng sáng rực lên.

Một tên đàn em tiến đến kiểm tra tiền. Hắn dùng máy đếm tiền cầm tay lướt qua vài cọc, rồi gật đầu với El Martillo.

“Hàng đâu?” Giọng Từ Nghiên vẫn bình tĩnh, không một chút gợn sóng.

El Martillo búng tay. Hai tên khác kéo một tấm bạt lớn sang một bên, để lộ ra những thùng vũ khí bằng gỗ được xếp ngay ngắn. Súng trường, súng ngắn, và những hộp đạn dược được bày ra như hàng hóa trong siêu thị.

“Hàng đây. Tiền trao cháo múc,” El Martillo nói. “Người của cô đâu? Đến chuyển hàng đi.”

“Chỉ có mình tôi,” Từ Nghiên đáp thản nhiên.

Câu trả lời của cô khiến cả đám phá lên cười. Một mình? Một cô gái châu Á nhỏ bé định chuyển cả kho vũ khí này đi? Trò đùa này thật nực cười.

“Cô bé, cô nghĩ đây là đi mua sắm ở trung tâm thương mại sao?” El Martillo tiến lại gần, thân hình hộ pháp của gã che khuất cả ánh đèn. “Có lẽ cô nên để lại cả tiền và hàng ở đây, rồi chúng tôi sẽ tiễn cô một đoạn.”

Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Những họng súng đen ngòm từ từ chĩa về phía cô. Kế hoạch “đen ăn đen” đã lộ rõ. Chúng chưa bao giờ có ý định thực hiện một giao dịch công bằng.

Nhưng chúng đã phạm một sai lầm chết người. Chúng đã đánh giá thấp con mồi của mình.

Từ Nghiên không hề hoảng sợ. Ngược lại, một sự lạnh lẽo đến tàn nhẫn dâng lên trong đôi mắt cô. “Các người chắc chứ?”

El Martillo còn chưa kịp hiểu ý cô, thì một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra.

Chỉ trong một cái chớp mắt, chiếc vali chứa đầy tiền mặt trên thùng gỗ… biến mất.

Cả đám sững sờ. Gã đàn em vừa kiểm tiền dụi mắt, tưởng mình hoa mắt. El Martillo cũng cau mày, nhìn chằm chằm vào chỗ chiếc vali vừa ở đó.

“Mày làm trò gì vậy?” Hắn gầm lên.

Từ Nghiên chỉ nhếch mép cười. Cô không cần trả lời. Cô chỉ cần hành động. Bằng một ý nghĩ, cô bắt đầu “dọn dẹp”.

Thùng vũ khí đầu tiên, chứa những khẩu AR-15, biến mất.

Tiếng “cốp” nhẹ vang lên khi nó đáp xuống mảnh đất đen trong không gian của cô.

Cả đám sững sờ lần thứ hai. Chúng nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang tột độ. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?

“Bắn nó!” El Martillo hét lên, sự sợ hãi bắt đầu lấn át lòng tham.

Nhưng đã quá muộn. Ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên, Từ Nghiên đã biến mất ngay tại chỗ. Viên đạn găm vào bức tường bê tông phía sau, tạo ra một lỗ thủng nhỏ.

Cả nhà kho chìm trong sự im lặng chết chóc. Năm gã đàn ông tay lăm lăm súng, nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi cô vừa đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Ma quỷ? Hay ảo thuật?

“Tìm nó! Lục soát khắp nơi!” El Martillo gào thét trong hoảng loạn.

Nhưng chúng không thể tìm thấy ai. Trong khi đó, các thùng vũ khí và đạn dược vẫn tiếp tục lần lượt biến mất một cách im lặng. Tiếng “cốp… cốp…” nhẹ nhàng vang lên trong không gian của Từ Nghiên, như một bản giao hưởng của sự thu hoạch.

Sự sợ hãi dâng lên đến đỉnh điểm. Một tên đàn em không chịu nổi áp lực, bắt đầu nã đạn loạn xạ khắp nhà kho. Tiếng súng chát chúa vang vọng, phá tan sự im lặng.

Đó chính là lúc Từ Nghiên ra tay.

Cô xuất hiện ngay sau lưng tên đang bắn loạn xạ. Con dao găm sắc lạnh trong tay cô lướt qua cổ họng hắn một cách nhanh gọn và tàn nhẫn. Máu phun ra, và gã đàn ông to lớn ngã gục xuống đất, mắt vẫn mở trừng trừng vì kinh ngạc.

Bốn tên còn lại kinh hãi quay lại. Chúng thấy cô đứng đó, trên người không một vết máu, khuôn mặt lạnh như băng. Nhưng trước khi chúng kịp bóp cò, cô lại biến mất.

Lần này, cô xuất hiện ngay giữa chúng. Khẩu Glock 19 trong tay cô khạc lửa. Hai tiếng súng gọn ghẽ vang lên, hai tên nữa ngã xuống với những lỗ đạn chính xác ngay giữa trán.

Chỉ còn lại El Martillo và một tên nữa. Sự sợ hãi đã hoàn toàn xâm chiếm tâm trí chúng. Chúng không còn nghĩ đến việc chống cự, chỉ muốn bỏ chạy khỏi con quỷ này.

Nhưng Từ Nghiên không cho chúng cơ hội. Cô xuất hiện và biến mất như một bóng ma, tiếng súng của cô vang lên lần nữa, kết liễu tên cuối cùng.

Bây giờ, chỉ còn lại El Martillo. Gã khổng lồ giờ đây run rẩy như một chiếc lá. Gã đánh rơi khẩu súng, quỳ sụp xuống đất. “Tha… tha cho tôi… Tôi đưa hết… tất cả cho cô…”

Từ Nghiên hiện ra trước mặt hắn, họng súng vẫn còn bốc khói. “Kho hàng của các người ở đâu?”

El Martillo lắp bắp chỉ vào một cánh cửa sắt ở cuối nhà kho.

Từ Nghiên không nói thêm lời nào. Một viên đạn cuối cùng kết thúc sự thống trị của “Cây Búa”.

Sau đó, cô bình tĩnh bước đến cánh cửa sắt, dùng chìa khóa lấy từ xác El Martillo để mở. Bên trong là một kho chứa còn lớn hơn, với đủ loại vũ khí, lựu đạn, và hàng chục thùng tiền mặt. Đây mới thực sự là hang ổ của chúng.

Cô mỉm cười lạnh lùng. Phí giao hàng đã được thanh toán.

Cô dành gần một giờ để dọn dẹp sạch sẽ. Mọi thứ, từ vũ khí, đạn dược đến tiền mặt, đều được chuyển vào không gian. Cô không để lại một viên đạn, một tờ đô la nào.

Khi bước ra khỏi nhà kho, màn đêm đã buông xuống. Cô lái chiếc xe bán tải rời đi một cách lặng lẽ. Vụ thảm sát trong khu công nghiệp bỏ hoang này có lẽ phải rất lâu sau mới được phát hiện, và nó sẽ trở thành một vụ án bí ẩn không lời giải.

Ngồi sau tay lái, Từ Nghiên nhìn vào bàn tay mình. Nó không hề run rẩy. Cô đã giết người. Năm mạng người. Nhưng trong lòng cô không có sự hối hận, chỉ có một sự quyết tâm sắt đá. Mạt thế đã dạy cho cô một bài học tàn khốc ngay cả trước khi nó thực sự bắt đầu: để sống sót, đôi khi phải vứt bỏ lòng nhân từ.

Đây mới chỉ là một thử thách nhỏ. Phía trước còn cả một thế giới đang chờ sụp đổ.




LIÊN HỆ ADMIN