Chương 3 : Sạp Hàng

Thành công của ngày đầu tiên đã tiếp thêm cho Tô Tử Quân một nguồn động lực khổng lồ. Cô không còn là người phụ nữ chỉ biết quanh quẩn trong bếp, uất ức vì những bất công tủn mủn. Giờ đây, cô là một “bà chủ” nhỏ, tự mình kiếm ra tiền, tự mình quyết định cuộc sống.

Chợ phiên ở thị trấn những năm 90 luôn là một nơi náo nhiệt và hỗn tạp. Tiếng người mua kẻ bán ồn ào, tiếng mặc cả, tiếng chửi thề, tiếng gà qué vịt kêu hòa lẫn vào nhau tạo thành một thứ âm thanh đặc trưng của thời đại. Sạp hàng của Tô Tử Quân chỉ là một tấm bạt trải trên nền đất, quần áo được gấp gọn gàng, xếp thành từng chồng theo màu sắc và kiểu dáng.

“Mẹ ơi,” Mãn Nguyệt ngồi bên cạnh, tay cầm một cành cây nhỏ vẽ nguệch ngoạc xuống đất, bỗng ngẩng lên nói. “Con thấy mấy cô bán hàng bên kia treo quần áo lên cao, người ta đi qua dễ nhìn hơn đó mẹ.”

Tô Tử Quân nhìn sang. Quả thật, những sạp hàng có giàn treo, phơi quần áo thẳng thớm trông bắt mắt và chuyên nghiệp hơn hẳn. Khách hàng có thể dễ dàng lướt qua và chọn lựa. Cô gật gù, lại xoa đầu con gái: “Con gái mẹ nói phải. Nhưng mình không có giàn treo.”

“Mình có thể về nhà nhờ ba làm một cái bằng tre mà mẹ. Hoặc mình căng một sợi dây thừng giữa hai cái cọc cũng được ạ,” Mãn Nguyệt gợi ý, đôi mắt trong veo ngây thơ.

Tô Tử Quân nghe mà lòng sáng rỡ. Sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Cô không chỉ nghe theo lời con gái, mà còn làm tốt hơn. Tối đó, cô bàn với Giang Mộc Ngôn. Người chồng hiền lành, thấy vợ hăng hái làm ăn thì vui mừng khôn xiết, lập tức chạy đi chặt mấy cây tre thẳng nhất, vót nhẵn nhụi, làm thành một cái giàn phơi di động vừa nhẹ vừa chắc chắn.

Ngày hôm sau, sạp hàng của Tô Tử Quân trông khác hẳn. Quần áo được treo lên ngay ngắn, màu sắc rực rỡ bay phấp phới trong gió, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người qua lại. Công việc kinh doanh càng lúc càng thuận lợi. Tô Tử Quân có tài ăn nói, tính tình lại hào sảng, ai mặc cả vài đồng cô cũng vui vẻ bớt, nên khách hàng rất thích.

Tuy nhiên, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Sự thành công của cô nhanh chóng trở thành cái gai trong mắt một người – Triệu Đào.

Hôm đó, Triệu Đào cũng ra chợ. Bà ta không bán gì cả, chỉ đi lượn lờ, mục đích chính là xem nhà chú út làm ăn ra sao. Khi thấy sạp hàng của Tô Tử Quân đông nghịt khách, tiền ra vào không ngớt, lòng ghen tị của Triệu Đào bốc lên ngùn ngụt. Bà ta không thể chịu đựng được cảnh gia đình mà mình đã đẩy ra đường lại có thể sống tốt, thậm chí còn có vẻ sung túc hơn trước.

Thế là, một tin đồn ác ý bắt đầu lan ra khắp chợ.

“Nghe nói quần áo nhà con Tử Quân bán là đồ của người chết đấy, người ta gọi là ‘đồ thùng’ đó, rẻ vậy chứ mặc vào xui xẻo lắm.”

Giọng một bà thím to béo cố tình nói lớn ngay cạnh sạp hàng của Tô Tử Quân. Vài người khách đang lựa đồ nghe vậy liền khựng lại, ánh mắt đầy nghi ngại.

Tô Tử Quân tức đến đỏ mặt, cô biết tỏng đây là trò của ai. Nhưng cô không thể đứng ra đôi co giữa chợ. Cô hít một hơi thật sâu, nhớ lại lời Mãn Nguyệt từng “vô tình” nói với mình: “Mẹ ơi, con nghe mấy cô nói quần áo nhà mình là hàng xí nghiệp may xuất khẩu còn thừa nên mới rẻ đó ạ.”

Ý tưởng lóe lên. Tô Tử Quân mỉm cười thật tươi, giọng sang sảng: “Chào các cô các bác ạ. Đúng là tiền nào của nấy, nhưng quần áo nhà cháu rẻ là có lý do cả đấy ạ. Đây là hàng công ty may xuất khẩu đi nước ngoài, họ may dư ra một ít nên tuồn ra ngoài bán giá gốc. Vải vóc, đường kim mũi chỉ các cô cứ xem, có thua gì hàng hiệu không ạ? Số lượng có hạn, bán hết đợt này là không có lại đâu ạ.”

Cô vừa nói, vừa cầm một chiếc áo sơ mi lên cho mọi người xem chất vải. Lời giải thích hợp tình hợp lý, lại có vẻ “sang”, đánh tan mọi nghi ngờ. Những người khách do dự lúc nãy lại xúm vào xem, thậm chí còn mua nhiều hơn vì sợ “hết hàng”.

Triệu Đào đứng từ xa quan sát, thấy kế hoạch của mình không thành mà còn giúp đối phương bán được nhiều hàng hơn thì tức đến nghiến răng. Bà ta không bỏ cuộc, lân la đến gần sạp hàng, giả vờ làm khách mua hàng, cầm một chiếc quần lên chê bai: “Ôi dào, đường may gì mà xiêu vẹo thế này, vải thì mỏng tang. Bán năm đồng một cái tôi còn chẳng thèm mua.”

Tô Tử Quân vẫn giữ nụ cười trên môi: “Dạ thưa chị dâu, mắt nhìn của chị chắc là quen với hàng cao cấp rồi nên mới thấy vậy. Chứ bà con ở đây ai cũng khen hàng nhà em vừa rẻ vừa bền ạ.”

Câu nói vừa khéo léo nhận là chị dâu, vừa ngầm mỉa mai Triệu Đào chê bai vì quen dùng tiền của chú út, khiến bà ta cứng họng. Xung quanh, vài người biết chuyện nhà họ Giang bắt đầu xì xầm chỉ trỏ. Triệu Đào thấy mình thành trò cười, đành hậm hực bỏ đi.

Vài ngày sau, số quần áo tồn kho đã bán gần hết. Tô Tử Quân đếm lại tiền lãi, trừ đi vốn gửi lại cho ông ngoại, cô vẫn còn dư ra được hơn ba trăm tệ. Đây là một con số khổng lồ vào thời điểm đó, gần bằng hai tháng lương công nhân của chồng cô.

Cầm số tiền trên tay, Tô Tử Quân cảm thấy một sự tự chủ và hạnh phúc chưa từng có. Việc đầu tiên cô nghĩ đến, chính là thực hiện lời hứa với con gái.

“Mộc Ngôn, Mãn Nguyệt, Nhị Nha, chuẩn bị đi, chúng ta đi mua TV!”

Cả nhà reo hò sung sướng. Tin tức nhà Giang Mộc Ngôn mua TV nhanh chóng lan ra cả làng. Thời đó, TV là cả một gia tài, cả làng mới có vài nhà sắm được. Chiếc TV “Thiên Tân” 14 inch đen trắng được bốn người khiêng về, đặt trang trọng trên chiếc bàn gỗ duy nhất trong nhà.

Tối hôm đó, ngôi nhà trống trải của họ trở nên đông đúc và náo nhiệt nhất làng. Hàng xóm, trẻ con kéo đến xem ké, chật kín cả trong lẫn ngoài. Ánh sáng mờ ảo từ màn hình đen trắng hắt lên những gương mặt háo hức, tiếng cười nói rộn rã.

Giang Mãn Nguyệt ngồi trong lòng bố, nhìn mẹ đang vui vẻ chia kẹo cho đám trẻ, nhìn chiếc TV đang chiếu bộ phim “Tây Du Ký” quen thuộc. Cô biết, đây không chỉ là một chiếc TV. Đây là quả ngọt đầu tiên từ sự nỗ lực của mẹ, là viên gạch đầu tiên xây dựng nên tương lai mới của gia đình. Và cô, sẽ tiếp tục là người dẫn lối, để những quả ngọt ngày càng nhiều hơn, và ngôi nhà này, sẽ ngày càng vững chắc và ấm áp hơn.




LIÊN HỆ ADMIN