Chương 4 : Chuyến Đi Mở Rộng
Chiếc TV đen trắng không chỉ mang lại ánh sáng và âm thanh cho ngôi nhà nhỏ, nó còn thắp lên một ngọn lửa hy vọng và sự tự tin rực rỡ trong lòng Tô Tử Quân. Mỗi tối, khi những người hàng xóm tụ tập xem phim, tiếng cười nói rộn rã đã xua tan đi cảm giác trống trải, lạnh lẽo của những ngày đầu phân gia. Số tiền lãi hơn ba trăm tệ, sau khi sắm sửa những vật dụng cần thiết nhất, vẫn còn lại một khoản kha khá. Tô Tử Quân cất kỹ từng đồng tiền vào một chiếc hộp sắt, đó không chỉ là tiền, đó là sự độc lập, là nền móng cho một tương lai mà cô có thể tự tay xây dựng.
Lô quần áo của người anh trai đã bán hết sạch chỉ sau hơn một tuần. Thành công đến nhanh hơn cả mong đợi, nhưng Tô Tử Quân cũng nhanh chóng nhận ra một vấn đề cốt lõi: nguồn hàng không ổn định. Cô không thể mãi trông chờ vào những lô hàng tồn kho may rủi. Muốn làm ăn lâu dài, cô cần một nguồn cung cấp đều đặn, đa dạng và bắt kịp xu hướng.
Một buổi chiều, khi đang ngồi vá lại chiếc áo cũ cho chồng, Mãn Nguyệt chạy lon ton từ ngoài sân vào, tay cầm một bông hoa dại, giọng trong veo: “Mẹ ơi, hôm nay con nghe cô khách mua quần áo nói chuyện. Cô ấy kể trên thành phố Buôn Ma Thuột có một cái chợ lớn lắm, quần áo đẹp mà rẻ ơi là rẻ, người ta toàn lên đó lấy hàng về bán thôi.”
Tô Tử Quân dừng tay kim, lòng khẽ động. Buôn Ma Thuột. Cái tên đó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô sinh ra và lớn lên ở vùng quê này, xa nhất cũng chỉ là đến trung tâm thị trấn. Thành phố tỉnh lỵ đối với cô là một thế giới hoàn toàn khác, một nơi phồn hoa đô hội mà cô chỉ nghe qua lời kể. Liệu cô có đủ can đảm để bước chân đến đó?
Ý nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu cô suốt mấy ngày. Cô do dự, phần vì sợ hãi sự xa lạ, phần vì không nỡ để hai con nhỏ ở nhà. Nhưng khát khao thay đổi cuộc sống, khát khao thoát khỏi cái bóng của nhà chồng và sự coi thường của những người xung quanh lại thôi thúc cô.
Tối đó, cô đem chuyện này bàn với Giang Mộc Ngôn. Anh lắng nghe vợ nói, nhìn vào đôi mắt sáng rực đầy quyết tâm của cô, không một chút do dự mà nắm lấy tay vợ: “Em muốn đi thì cứ đi. Anh tin em làm được. Con ở nhà đã có anh và mẹ lo. Em cứ mạnh dạn đi xem thế nào, coi như mở mang tầm mắt, không được thì mình về làm lại, có mất gì đâu.”
Sự ủng hộ vô điều kiện của chồng như tiếp thêm sức mạnh cho Tô Tử Quân. Cô quyết định rồi, cô phải đi một chuyến!
Chuyến đi đến Buôn Ma Thuột là một cuộc phiêu lưu thực sự. Hai vợ chồng dậy từ tờ mờ sáng, gửi con cho bà nội rồi bắt chuyến xe đò sớm nhất. Chiếc xe khách cũ kỹ, chật ních người và hàng hóa, xóc nảy trên con đường đất đỏ bụi mù. Tô Tử Quân say xe, mặt tái đi, nhưng lòng cô lại rạo rực một niềm háo hức khó tả. Lần đầu tiên, cô rời khỏi mảnh đất quen thuộc để đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, không phải để thăm thân, mà là để làm ăn, để tìm kiếm cơ hội cho chính mình.
Thành phố hiện ra trước mắt họ với một dáng vẻ hoàn toàn khác. Những tòa nhà cao tầng, đường phố tấp nập xe cộ, những cửa hàng với biển hiệu sáng choang. Mọi thứ đều mới mẻ, choáng ngợp. Chợ trung tâm Buôn Ma Thuột, nơi được mệnh danh là “thiên đường hàng hóa”, còn khiến họ kinh ngạc hơn. Đó là một khu chợ khổng lồ với hàng trăm, hàng ngàn sạp hàng san sát nhau, quần áo chất cao như núi, đủ mọi màu sắc, kiểu dáng. Tiếng rao hàng, tiếng máy may, tiếng người nói cười tạo thành một bản giao hưởng sôi động của sự mua bán.
Tô Tử Quân ban đầu có chút choáng ngợp, nhưng bản năng nhạy bén của người kinh doanh nhanh chóng trỗi dậy. Cô không vội vàng nhập hàng ngay. Cô kéo chồng đi một vòng, quan sát, so sánh giá cả, chất liệu và kiểu dáng. Cô để ý xem những sạp hàng nào đông khách nhất, họ bán loại quần áo gì.
“Anh xem,” cô chỉ vào một sạp bán đồ trẻ em, “quần áo cho bọn trẻ con có vẻ bán chạy. Mẫu mã lại đơn giản, giá vốn chắc không cao.”
“Còn bên kia,” cô lại hướng sang một khu khác, “quần áo cho phụ nữ trung niên, kiểu dáng nền nã, màu sắc tối một chút cũng rất nhiều người mua.”
Những nhận định đó, thực chất, đều là những gì Mãn Nguyệt đã “vô tình” thỏ thẻ với cô trước chuyến đi. “Mẹ ơi, con thấy quần áo của mẹ và các cô ở quê mình đơn giản lắm. Mẹ lên thành phố thử xem có kiểu nào hoa hòe một chút, hoặc mấy cái áo phông in hình ngộ nghĩnh cho trẻ con không nhé.” Lời của con gái, Tô Tử Quân luôn ghi nhớ trong lòng.
Sau một ngày trời khảo sát, cô đã chọn được vài mối hàng ưng ý. Cô mạnh dạn dùng gần hết số tiền lãi kiếm được để nhập một lô hàng đa dạng, từ quần áo trẻ em, đồ cho phụ nữ, đến cả áo sơ mi cho nam giới. Chuyến đi này không chỉ mang về hàng hóa, nó còn mở ra một thế giới mới trong suy nghĩ của Tô Tử Quân. Cô nhận ra, thế giới bên ngoài thật rộng lớn, và cơ hội kiếm tiền ở khắp mọi nơi, chỉ cần mình có đủ can đảm và sự nhạy bén để nắm bắt.
Trong lúc bố mẹ đang bận rộn với công việc kinh doanh, Mãn Nguyệt cũng đến tuổi đi học. Tô Tử Quân không muốn con mình thua thiệt, cô đăng ký cho Mãn Nguyệt vào lớp một của trường tiểu học duy nhất trong xã.
Ngày đầu tiên đến trường, Mãn Nguyệt, với thân hình nhỏ bé của một cô bé năm tuổi, lọt thỏm giữa những đứa trẻ bảy, tám tuổi khác. Nhưng cô không hề rụt rè. Trái lại, sự thông minh và kiến thức vượt trội của một người trưởng thành trong cô bắt đầu bộc lộ, gây ra không ít tình huống dở khóc dở cười.
Trong giờ toán, cô giáo ra một bài toán đố khá hóc búa. Cả lớp im phăng phắc, vò đầu bứt tai. Cô giáo vừa đọc xong đề, Mãn Nguyệt đã giơ tay.
“Thưa cô, con có đáp án ạ.”
Cô giáo ngạc nhiên, nhưng vẫn gọi cô lên bảng. Mãn Nguyệt cầm viên phấn, viết ra đáp án chính xác trong sự ngỡ ngàng của cả lớp. Cô giáo không tin vào mắt mình, hỏi đi hỏi lại cách giải. Mãn Nguyệt đành phải “ngây thơ” giải thích: “Dạ, con cứ nhẩm trong đầu là ra thôi ạ.”
Từ đó, Mãn Nguyệt trở thành “thần đồng” của lớp. Cô luôn là người giải bài tập nhanh nhất, chính xác nhất. Đôi khi, cô còn vô tình chỉ ra lỗi sai trong lời giảng của cô giáo, khiến cô giáo vừa xấu hổ vừa thán phục. Tiếng tăm về cô học trò “biết tuốt” nhanh chóng lan ra cả trường.
Tin tức nhà Giang Mộc Ngôn làm ăn phát đạt, con gái lại thông minh xuất chúng, đương nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của Triệu Đào. Lòng đố kỵ của bà ta lại càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Các con của bà ta, đứa nào đứa nấy học hành làng nhàng, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng. So sánh với Mãn Nguyệt, chúng như một trời một vực.
Sự ghen ghét biến thành những lời đồn thổi ác độc hơn. “Con bé Mãn Nguyệt đó không phải người thường đâu. Mới tí tuổi đầu đã biết làm toán của lớp trên, lại còn bày cho mẹ nó cách làm ăn. Chắc là yêu quái đầu thai đó.” Lời đồn ma mị, quái đản bắt đầu lan truyền trong làng.
Tô Tử Quân và Giang Mộc Ngôn trở về sau chuyến đi nhập hàng thành công. Chiếc xe ba gác chất đầy những kiện quần áo mới, đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Họ hăng hái chuẩn bị cho phiên chợ sắp tới, lòng tràn đầy hy vọng về một tương lai xán lạn, hoàn toàn không hay biết một cơn bão tin đồn còn độc địa hơn trước đang chực chờ ập xuống gia đình nhỏ của mình.