Chương 5 : Bão Tin Đồn
Chuyến đi đến Buôn Ma Thuột trở về, không khí trong ngôi nhà nhỏ của Giang Mãn Nguyệt dường như cũng được thổi một luồng sinh khí mới. Những kiện quần áo đủ màu sắc, kiểu dáng được xếp gọn gàng trong góc nhà, không còn là gánh nặng tồn kho của người cậu, mà là tương lai, là hy vọng của cả gia đình. Tô Tử Quân tỉ mỉ sắp xếp lại từng chiếc áo, chiếc quần, trong đầu đã hình dung ra cảnh tượng tấp nập ở phiên chợ sắp tới. Giang Mộc Ngôn cũng vui lây với niềm hân hoan của vợ, anh dành cả buổi tối để gia cố lại giàn treo đồ, còn cẩn thận làm thêm vài cái móc treo bằng tre để trưng bày được nhiều mẫu mã hơn.
Thế nhưng, cuộc đời không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Niềm vui và hy vọng của họ nhanh chóng bị dội một gáo nước lạnh vào phiên chợ ngay sau đó.
Vẫn là sạp hàng ở vị trí quen thuộc, nhưng lần này, gian hàng của Tô Tử Quân nổi bật hơn hẳn. Những chiếc áo phông in hình hoạt hình ngộ nghĩnh, những chiếc váy hoa nhí nền nã, những chiếc quần bò bụi bặm – tất cả đều là những mẫu mã mới lạ mà khu chợ quê này hiếm khi có được. Ban đầu, sự mới lạ đã thu hút rất đông người xúm lại xem. Nhưng rồi, một điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Những người khách chỉ xem, chỉ trỏ, rồi lại thì thầm với nhau điều gì đó và tản đi rất nhanh. Ánh mắt họ nhìn gia đình cô, đặc biệt là nhìn Mãn Nguyệt đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, không còn là sự tò mò hiếu kỳ, mà là một sự e dè, sợ hãi, thậm chí là xa lánh. Tô Tử Quân cảm thấy có điều chẳng lành. Cô cố gắng mời chào đon đả hơn, nhưng đáp lại chỉ là những cái xua tay và những bước chân vội vã.
Doanh thu cả buổi sáng không bằng một phần của những ngày trước. Lòng Tô Tử Quân nóng như lửa đốt. Đúng lúc đó, cô nghe được cuộc nói chuyện của hai người đàn bà đứng cách đó không xa, họ cố tình nói đủ lớn để cô nghe thấy.
“Bà xem, đúng là nhà con Tử Quân đấy. Nghe nói con gái nó không phải người thường đâu. Mới năm tuổi đã biết tuốt mọi chuyện trên đời, còn bày cho mẹ nó cách làm ăn nữa. Người ta đồn nó là yêu quái đầu thai đấy, không ai dám mua đồ của nhà nó nữa đâu, sợ rước tà khí về nhà.”
“Trời đất! Thật vậy sao? Trông con bé cũng xinh xắn, ai ngờ… Thôi, đi nhanh lên, không nên dính dáng vào.”
Từng lời, từng chữ như những mũi kim đâm vào tim Tô Tử Quân. Yêu quái? Con gái bé bỏng của cô, thông minh, lanh lợi, lại bị người ta đặt điều độc ác đến như vậy? Cô biết chắc chắn kẻ đứng sau không ai khác ngoài Triệu Đào. Lần trước là “đồ người chết”, lần này còn tàn độc hơn, lại nhắm thẳng vào đứa con gái bé bỏng của cô.
Cô nhìn sang Mãn Nguyệt. Con bé vẫn ngồi im, đôi mắt to tròn, trong veo nhìn cô, dường như đã hiểu hết mọi chuyện. Không có sự sợ hãi, chỉ có một nỗi buồn man mác. Trái tim Tô Tử Quân như bị ai đó bóp nghẹt. Cô có thể chịu đựng sự khinh miệt, sự bất công, nhưng cô không thể chịu đựng được việc con mình bị sỉ nhục.
Ngày hôm đó, họ trở về với những kiện hàng còn gần như nguyên vẹn và một nỗi buồn trĩu nặng. Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng. Giang Mộc Ngôn tức giận đập bàn, nhưng rồi lại bất lực thở dài. Bà nội thì lo lắng ra mặt, bà sống cả đời ở nông thôn, rất tin vào những chuyện ma quỷ thần thánh. Dù thương cháu, nhưng nghe lời đồn, trong lòng bà cũng không khỏi có chút hoang mang.
Chỉ có Mãn Nguyệt là người bình tĩnh nhất. Cô biết, khóc lóc và tức giận không giải quyết được vấn đề. Tin đồn giống như một đám cháy, càng dập càng lan, cách duy nhất là phải dùng một cơn mưa lớn hơn để dập tắt nó. Cô cần một người có đủ uy tín, đủ trọng lượng trong làng để đứng ra nói một câu công bằng.
Và người đó, không ai khác, chính là ông trưởng thôn, ông Ba Lành.
Ông Ba Lành là một cựu giáo chức, người có học vấn và được cả làng kính trọng nhất. Lời nói của ông còn có trọng lượng hơn cả cán bộ xã. Mãn Nguyệt biết, ông có một đứa cháu nội tên Tí, năm nay cũng tầm tuổi cô, nhưng cơ thể ốm yếu, ho hen suốt ngày. Đây chính là cơ hội của cô.
Mấy ngày sau, Mãn Nguyệt cố tình chơi loanh quanh gần nhà ông trưởng thôn. Quả nhiên, cô thấy ông Ba Lành đang ngồi trước hiên nhà, mặt mày rầu rĩ, tiếng ho của thằng bé Tí từ trong nhà vọng ra từng cơn khản đặc.
Mãn Nguyệt giả vờ chạy đuổi theo một con bướm, rồi “vô tình” vấp ngã ngay trước mặt ông. Ông Ba Lành giật mình, vội vàng chạy ra đỡ cô bé dậy.
“Cháu bé, có sao không?”
Mãn Nguyệt phủi quần áo, ngước đôi mắt to tròn, ngây thơ lên nhìn ông: “Dạ cháu không sao ạ. Cháu chào ông ạ.” Cô bé lễ phép.
Nghe tiếng ho trong nhà, Mãn Nguyệt nghiêng đầu, tỏ vẻ quan tâm: “Ông ơi, anh Tí bị ốm ạ? Sao anh ho nhiều thế ạ?”
Ông Ba Lành thở dài: “Ừ, nó ho suốt mấy tháng nay rồi cháu ạ, uống thuốc mãi không khỏi.”
Mãn Nguyệt ra vẻ suy nghĩ, rồi nói như một đứa trẻ sực nhớ ra điều gì đó: “Ông ơi, hôm trước con nghe bà ngoại con nói chuyện với một bà cụ. Bà cụ ấy bảo, trẻ con ho lâu ngày, lấy lá hẹ hấp với đường phèn cho ăn là khỏi đấy ạ. Bà cụ còn nói bài thuốc này hay lắm.”
Cô nói một cách rất tự nhiên, như thể chỉ là đang kể lại một câu chuyện mình nghe lỏm được. Một bài thuốc dân gian đơn giản, không có gì thần kỳ, nhưng lại rất hiệu quả với chứng ho do cảm lạnh thông thường, nhất là với trẻ em.
Ông Ba Lành ban đầu chỉ nghe cho qua chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của cô bé, lại nghĩ đến đứa cháu đang ngày đêm vật vã vì ho, ông tặc lưỡi: “Thôi thì có bệnh thì vái tứ phương.” Ông quyết định thử.
Không ngờ, chỉ sau hai ngày cho cháu ăn lá hẹ hấp đường phèn, những cơn ho của Tí đã giảm hẳn. Thằng bé ăn được, ngủ được, gương mặt cũng hồng hào trở lại. Ông Ba Lành mừng như bắt được vàng. Ông không chỉ cảm ơn Mãn Nguyệt, mà còn vô cùng kinh ngạc trước sự “hiểu biết” của cô bé.
Vào buổi họp thôn cuối tuần, sau khi thông báo các công việc chung, ông Ba Lành đã trịnh trọng đứng lên, kể lại câu chuyện của cháu mình.
“Thưa bà con, hôm nay tôi muốn nói một chuyện. Cháu Tí nhà tôi, bà con cũng biết, nó ho hen ốm yếu suốt. Ấy vậy mà mấy hôm nay đã khỏe lại. Bà con có biết nhờ ai không?” Ông nhìn khắp lượt mọi người, rồi ánh mắt dừng lại nơi Mãn Nguyệt đang đứng cùng mẹ. “Là nhờ cháu Mãn Nguyệt nhà chú Mộc Ngôn đấy ạ.”
Cả hội trường xôn xao. Ông kể lại việc Mãn Nguyệt đã mách cho ông bài thuốc dân gian.
“Một đứa trẻ mới năm tuổi, không chỉ thông minh trong học tập, mà còn biết quan tâm đến người khác, biết những bài thuốc hay của ông bà ta để lại. Vậy mà,” giọng ông đanh lại, “có những kẻ lòng dạ hẹp hòi, ghen ăn tức ở, lại đi đặt điều nói cháu là yêu quái. Tôi nói cho bà con nghe, nếu cháu Mãn Nguyệt là yêu quái, thì đó cũng là ‘yêu quái’ mang lại may mắn, mang lại sức khỏe cho người khác! Còn những kẻ đi gieo rắc tin đồn nhảm nhí mới chính là ma quỷ hại người!”
Lời nói của ông trưởng thôn như một tiếng sét đánh tan mọi tin đồn. Không ai dám nghi ngờ lời của ông. Sự việc được sáng tỏ, Triệu Đào thì xấu hổ không dám ló mặt ra đường, còn gia đình Mãn Nguyệt thì như trút được gánh nặng ngàn cân.
Hiệu ứng còn vượt xa cả mong đợi. Từ sợ hãi, người ta chuyển sang nể phục và quý mến cô bé “thần đồng”. Họ tin rằng Mãn Nguyệt là một đứa trẻ đặc biệt, mang lại may mắn. Thế là, ở phiên chợ tiếp theo, người ta đổ xô đến sạp hàng của Tô Tử Quân, không chỉ để mua quần áo, mà còn để được “xin vía” may mắn từ cô bé Mãn Nguyệt. Lô hàng mới từ Buôn Ma Thuột bán hết veo.
Sự tương phản giữa hai gia đình càng lúc càng rõ rệt. Trong khi nhà Mãn Nguyệt ngày càng ăn nên làm ra, nhà cửa sắm sửa tươm tất, thì nhà Triệu Đào lại càng lúc càng sa sút. Nhìn thấy cảnh đó, sự ghen tị trong lòng Triệu Đào đã biến thành một sự hận thù độc địa. Bà ta biết, những tin đồn vớ vẩn không còn tác dụng. Lần này, bà ta phải dùng một âm mưu thâm độc hơn.