Chương 3 : Mồi Câu Thượng Hạng
Không khí trong căn nhà nhỏ trở nên kỳ lạ. Sự im lặng không còn nặng nề như trước, mà thay vào đó là một sự ngượng ngùng và dò xét lẫn nhau. Chu Bắc Ký ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm một tờ báo quân đội nhưng ánh mắt lại không hề tập trung. Anh giả vờ đọc, nhưng thực chất đang dùng tai để lắng nghe mọi động tĩnh của người phụ nữ kia. Cô đang làm gì trong bếp? Tiếng dao thớt lách cách đều đặn, tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng lại có mùi thơm lạ, hấp dẫn len lỏi ra ngoài.
Anh không thể không thừa nhận, sự tò mò trong anh đang ngày một lớn. Người vợ này, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà thay đổi nhiều đến thế?
Trong bếp, Miêu Tú Tú đang thể hiện đẳng cấp của một người sành ăn ở thế kỷ 21. Nguyên liệu trong căn bếp thập niên 80 vô cùng hạn chế, nhưng đối với một đầu bếp tài hoa, đó không phải là vấn đề. Cô tìm thấy một con cá diếc tươi trong chậu, một ít thịt ba chỉ, vài quả cà chua và một mớ rau cải xanh mơn mởn. Miêu Tú Tú quyết định sẽ làm một bữa trưa thịnh soạn để “tấn công” vào dạ dày của người chồng hờ. Con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông, dù ở thời đại nào, vẫn luôn đi qua dạ dày.
Cô nhanh nhẹn làm cá, những đường dao dứt khoát, chuyên nghiệp. Thay vì kho mặn đơn điệu như cách của Tú Tú cũ, cô quyết định làm món cá diếc om dưa chua. Dưa chua là do cô tự muối vài ngày trước, đã vừa đủ độ chua giòn. Cô phi thơm hành tỏi, cho cà chua vào xào nhuyễn để tạo màu, sau đó cho cá đã rán sơ qua vào om cùng dưa chua, thêm một chút ớt khô để tạo vị cay a nồng. Mùi thơm chua cay hòa quyện, lan tỏa khắp căn bếp nhỏ, khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt.
Thịt ba chỉ, cô không kho tàu như bình thường mà thái mỏng, rang cháy cạnh với một chút đường cho lên màu cánh gián, sau đó cho tỏi và ớt vào phi thơm, cuối cùng là một chút nước mắm ngon. Món thịt rang cháy cạnh đơn giản nhưng với cách nêm nếm khéo léo, nó trở nên hấp dẫn lạ thường. Món cuối cùng là một đĩa rau cải luộc, nhưng thay vì chỉ luộc không, cô pha một bát nước chấm tỏi ớt đậm đà, bên trên rắc một ít vừng rang thơm lừng.
Khi cô bưng mâm cơm ra, Chu Bắc Ký không thể tiếp tục giả vờ đọc báo được nữa. Anh ngước lên, và đôi mắt lạnh lùng của anh không giấu được vẻ kinh ngạc. Trên bàn là ba món ăn đơn giản nhưng được bày biện vô cùng đẹp mắt. Bát cá om dưa có màu đỏ au của cà chua, điểm xuyết màu xanh của hành lá. Đĩa thịt rang vàng ruộm, óng ả. Đĩa rau luộc xanh ngắt, nổi bật trên nền trắng của chiếc đĩa sứ. Ngay cả bát cơm trắng cũng được xới đầy đặn, nóng hổi.
“Cơm chín rồi, ăn thôi,” cô nói, giọng điệu tự nhiên như thể họ đã là một cặp vợ chồng thân thiết từ lâu.
Chu Bắc Ký ngồi vào bàn, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hành động của anh đã phản bội lại anh. Anh gắp một miếng cá. Vị ngọt của cá tươi, vị chua thanh của dưa, vị cay a nhẹ của ớt và mùi thơm của các loại gia vị hòa quyện vào nhau, kích thích mọi giác quan. Ngon! Thực sự rất ngon! Anh chưa bao giờ được ăn món cá nào ngon như vậy. Anh lại gắp một miếng thịt rang, miếng thịt giòn tan trong miệng, vị mặn ngọt đậm đà, cực kỳ đưa cơm.
Anh ăn liền hai bát cơm mà không nói một lời nào, chỉ im lặng thưởng thức. Miêu Tú Tú cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho anh. Cô biết, “mồi câu” của mình đã phát huy tác dụng. Không khí căng thẳng giữa hai người đã được xoa dịu đi rất nhiều.
Đợi đến khi anh ăn gần xong, cô mới khéo léo bắt đầu câu chuyện.
“Hôm nay ra ngoài, em có ghé qua quầy vải,” cô nói, giọng điệu vu vơ, “Vải bây giờ có nhiều loại đẹp thật. Em thấy có loại vải kate hoa nhí, may áo sơ mi cho anh mặc chắc đẹp lắm.”
Chu Bắc Ký ngẩng lên, nhìn cô. Ánh mắt anh không còn xa cách như trước, mà có thêm một chút tìm tòi.
Cô tiếp tục, giọng nói nhỏ nhẹ hơn, mang theo một chút mong chờ: “Ở nhà một mình cũng buồn. Em… em nghĩ hay là mình học may vá. Chị dâu cả ở quê em may vá giỏi lắm, trước đây em cũng có học lỏm được một chút. Nếu có một chiếc máy may, em có thể tự may quần áo cho mình, cho anh, vừa tiết kiệm tiền, lại vừa có việc để làm cho đỡ buồn.”
Cô nói xong, khẽ cúi đầu, dùng đũa gẩy gẩy hạt cơm trong bát, ra vẻ hơi ngượng ngùng, chờ đợi phản ứng của anh. Đây là một nước cờ được tính toán kỹ lưỡng. Cô không trực tiếp đòi hỏi, mà chỉ trình bày mong muốn của mình một cách hợp tình hợp lý, thậm chí còn gắn lợi ích của anh vào đó.
Chu Bắc Ký đặt đũa xuống, nhìn cô chăm chú. Học may vá? Cô gái quê mùa, nhút nhát này mà cũng có những suy nghĩ đó sao? Anh nhớ lại những bộ quần áo cũ kỹ trong tủ của cô, rồi lại nhìn bộ dạng mới mẻ, tràn đầy sức sống của cô hôm nay. Anh lại nghĩ đến bữa cơm ngon đến mức anh suýt nuốt cả lưỡi này. Một sự mâu thuẫn khó hiểu.
“Cô biết may thật à?” anh hỏi, giọng nói vẫn còn chút hoài nghi.
“Biết một chút ạ,” cô ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, “Những thứ đơn giản như áo sơ mi, quần tây thì em nghĩ mình làm được. Nếu có máy, em sẽ may cho anh một chiếc áo sơ mi mới trước tiên.”
Lời hứa hẹn ngọt ngào. Chu Bắc Ký không phải là người dễ bị dụ dỗ, nhưng trước một bữa ăn ngon và một lời đề nghị hợp lý như vậy, sự cứng rắn của anh bắt đầu lung lay. Anh không ghét ý tưởng này. Có một người vợ biết may vá, biết chăm lo nhà cửa, cũng không phải là chuyện tệ. Ít nhất thì cô cũng biết tìm việc để làm, chứ không chỉ lủi thủi trong nhà như một cái bóng.
Anh không trả lời ngay. Anh đứng dậy, rót một cốc nước, uống một hơi cạn sạch. Sự im lặng của anh khiến trái tim Tú Tú có chút hồi hộp.
“Chuyện phiếu máy may không dễ,” cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói đã bớt lạnh lùng đi nhiều, “Để tôi xem xét đã.”
Nói rồi, anh quay người đi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại.
Miêu Tú Tú nhìn cánh cửa đóng kín, một nụ cười chiến thắng từ từ hiện lên trên môi. “Xem xét” có nghĩa là anh đã dao động. “Xem xét” có nghĩa là cô đã thành công được một nửa. Cô không vội. Cô biết, với một người kiêu ngạo như Chu Bắc Ký, anh cần thời gian để “tiêu hóa” sự thay đổi của cô và để tìm một lý do hợp lý để đồng ý với yêu cầu này mà không làm mất đi vẻ mặt của mình.
Cô ung dung dọn dẹp bát đĩa, trong lòng đã lên kế hoạch cho những “mồi câu” tiếp theo. Cuộc chiến này, cô nhất định sẽ là người chiến thắng.