Chương 4 : Giao Dịch Ở Miếu Hoang

Không khí trong miếu hoang đặc quánh lại, ngột ngạt đến khó thở. Âu Dương Giao Giao đứng chết trân, đối diện với Thẩm Mục Chi. Bí mật lớn nhất của nàng, niềm hy vọng của cả gia đình, đã bị phơi bày trần trụi dưới ánh mắt sắc như dao của hắn. Nàng nuốt khan, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.

“Ngươi… tại sao lại ở đây?”

“Câu này nên để ta hỏi ngươi.” Thẩm Mục Chi đáp, giọng điệu vẫn lạnh lùng, hắn thản nhiên ngồi xuống bậc thềm trước bàn thờ, vắt chéo chân, dáng vẻ ung dung tự tại như thể đây là nhà của mình. “Ta ở đây, còn ngươi, một tiểu cô nương, lại vác cả một gùi linh chi quý giá đến nơi ma ám này. Ngươi nói xem, là ai kỳ lạ hơn?”

Giao Giao cứng họng. Hắn nói không sai. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Sợ hãi không giải quyết được vấn đề, bây giờ điều quan trọng là phải bảo vệ đám linh chi này. Nàng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt không còn vẻ hoảng loạn mà thay vào đó là sự kiên định.

“Nơi này là nơi ở của ngươi?”

Hắn gật đầu.

“Ta cần một nơi để cất giấu và phơi khô đám linh chi này.” Nàng đi thẳng vào vấn đề. “Ta không thể mang chúng về nhà. Ngươi ở đây, có thể giúp ta trông coi chúng không?”

Thẩm Mục Chi nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú. “Giúp ngươi? Ta có lợi ích gì?”

“Ta sẽ cung cấp đồ ăn cho ngươi mỗi ngày.” Giao Giao nói chắc nịch. “Ta thấy ngươi săn được con nai, nhưng chắc chắn không thể ngày nào cũng may mắn như vậy. Ta sẽ mang đồ ăn đến, đủ để ngươi không bị đói. Coi như đây là một giao dịch.”

Đây là con đường duy nhất nàng có thể nghĩ ra. Kiếp trước, nàng mang hắn về nhà, cho hắn một mái ấm. Kiếp này, nàng cho hắn thức ăn, đổi lại sự an toàn cho tài sản của mình. Một mối quan hệ sòng phẳng, không ai nợ ai. Như vậy cũng tốt, sẽ không có ân tình, cũng sẽ không có oán hận.

Thẩm Mục Chi nhìn nàng một lúc lâu, đôi mắt sâu thẳm của hắn như muốn nhìn thấu tâm can nàng. Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu. “Được. Nhưng ta có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Ngoài đồ ăn, mỗi lần ngươi đến đây, phải mang theo một ít rượu.”

Giao Giao ngẩn người. Hắn còn biết uống rượu? Kiếp trước nàng chưa từng thấy hắn uống. Nhưng rồi nàng nhanh chóng gật đầu. “Được, ta đồng ý.”

Vậy là một thỏa thuận kỳ lạ đã được thiết lập dưới mái miếu hoang. Giao Giao cẩn thận giấu đám linh chi xuống gầm bàn thờ, sau đó mới yên tâm rời đi. Nàng không biết rằng, sau khi nàng đi khỏi, Thẩm Mục Chi đã đến bên gầm bàn thờ, nhìn chằm chằm vào đám linh chi một lúc lâu, trong mắt lóe lên một tia sáng phức tạp.

Những ngày tiếp theo, Giao Giao đều đặn mang cơm và rượu đến miếu hoang. Nàng thấy Thẩm Mục Chi đã dọn dẹp nơi này khá sạch sẽ, thậm chí còn tự làm một chiếc giường đơn sơ bằng những tấm ván gỗ. Hắn rất ít nói, phần lớn thời gian chỉ lẳng lặng ngồi trong góc tối, lau chùi một thanh đoản kiếm sắc bén. Giao Giao cũng không bắt chuyện, nàng chỉ đặt đồ ăn xuống rồi ngồi ở một góc khác, cẩn thận xử lý đám linh chi, loại bỏ đất cát, cắt tỉa gọn gàng rồi trải ra phơi.

Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích bên ngoài và tiếng thở đều đều của hai người. Một sự ăn ý kỳ lạ hình thành giữa họ. Hắn không hỏi về nguồn gốc của đám linh chi, nàng cũng không tò mò về quá khứ của hắn. Họ giống như hai đường thẳng song song, tồn tại trong cùng một không gian nhưng không hề giao nhau.

Sau hơn mười ngày, đám linh chi cuối cùng cũng khô cong, tỏa ra một mùi hương dược liệu thoang thoảng. Đã đến lúc mang chúng đi bán. Lần này, nàng không thể một mình mạo hiểm.

“Ta cần ngươi đi cùng ta.” Giao Giao nói với Thẩm Mục Chi, khi mang bữa cơm tối đến cho hắn. “Ta cần một người bảo vệ.”

Thẩm Mục Chi đang gặm một chiếc đùi gà, nghe vậy liền dừng lại, ngước mắt nhìn nàng. “Đây cũng là một phần của giao dịch?”

“Phải.” Giao Giao gật đầu. “Ngươi bảo vệ ta và số bạc bán được an toàn trở về, ta sẽ trả thêm cho ngươi mười lạng bạc.”

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Sáng hôm sau, Giao Giao lại lấy cớ đi cùng Hà Hoa, mang theo một gùi lớn đựng đầy rau xanh, bên dưới giấu kỹ đám linh chi, cùng Thẩm Mục Chi ra trấn. Hắn vẫn ăn mặc rách rưới, nhưng dáng đi thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, đi sau nàng vài bước, giống như một người hầu hơn là một vệ sĩ.

Lần này, Giao Giao chọn một hiệu thuốc khác, một hiệu thuốc trông có vẻ khiêm tốn hơn nhưng chưởng quỹ lại là một lão nhân có vẻ phúc hậu. Nàng lấy ra một cây linh chi lớn nhất, đặt lên quầy.

Vị chưởng quỹ già nhìn thấy linh chi, mắt sáng lên, sau một hồi xem xét kỹ lưỡng và cò kè mặc cả, cuối cùng ông ta đồng ý mua toàn bộ số linh chi với giá hai trăm hai mươi lạng bạc.

“Không biết cô nương tìm được đám linh chi này ở đâu?” Lão chưởng quỹ không giấu được vẻ tò mò và một tia tham lam trong mắt.

Giao Giao đã chuẩn bị sẵn kịch bản. Nàng ra vẻ bí ẩn, hạ giọng nói: “Đây là đồ của chủ tử nhà ta được người khác biếu tặng. Chủ tử không cần dùng, liền sai ta mang đi bán lấy bạc. Lão gia ngài nhất định phải giữ bí mật, nếu để người khác biết, ta khó mà ăn nói với chủ tử.”

Nghe vậy, sắc mặt lão chưởng quỹ quả nhiên có chút kiêng dè. Ông ta vội hỏi: “Vậy không biết chủ tử của cô nương là…”

Giao Giao giơ tay lên, xòe ra năm ngón, rồi lại thu về, mỉm cười đầy ẩn ý. Vị tri phủ của trấn này họ Ngũ. Lão chưởng quỹ lập tức hiểu ra, vội vàng chắp tay: “Cô nương yên tâm, lão hủ tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời.”

Cầm hai trăm lạng ngân phiếu và hai mươi lạng bạc vụn trong tay, Giao Giao cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nàng cẩn thận cất tiền vào túi trong áo, sau đó đi tìm Hà Hoa. Cô bạn vẫn đang bận rộn bán đậu phụ giúp cha. Giao Giao mua một ít bánh kẹo cho Kình Bảo, rồi định đi dạo một vòng.

Nhưng linh cảm được tôi luyện từ kiếp trước nhanh chóng cho nàng biết có kẻ đang bám theo. Hai gã đàn ông trông có vẻ du thủ du thực, lấm lét đi theo nàng từ lúc nàng bước ra khỏi hiệu thuốc.

Lòng Giao Giao похолодел ( похолодел – похолодеть: trở nên lạnh lẽo, lạnh đi). Nàng cố tình đi vào những con phố đông người, nhưng hai kẻ kia vẫn kiên trì bám theo. Nàng biết, chúng đang chờ thời cơ. Nàng liếc nhìn Thẩm Mục Chi đang đi cách đó không xa. Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, nhưng Giao Giao biết hắn chắc chắn đã nhận ra.

Nàng không hoảng loạn. Thay vào đó, nàng bình tĩnh rẽ vào một con hẻm nhỏ, vắng vẻ hơn. Đây là một ván cược. Nàng cược vào thực lực của Thẩm Mục Chi.

Quả nhiên, hai gã kia thấy vậy liền tăng tốc, chặn đầu nàng lại. “Tiểu nương tử, có tiền thì nên chia cho anh em cùng hưởng chứ.” Gã cầm đầu cười nham nhở, tay lăm lăm con dao găm.

Giao Giao lùi lại, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo. “Các ngươi muốn gì?”

“Giao hết tiền ra đây!”

Đúng lúc này, một bóng đen từ trên mái nhà lao xuống, nhanh như một tia chớp. Giao Giao chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng lóe lên, sau đó là hai tiếng “bịch, bịch” và tiếng rên la đau đớn.

Hai gã côn đồ đã nằm sóng soài trên đất, tay ôm lấy cổ tay đang chảy máu ròng ròng. Thẩm Mục Chi đứng đó, tay cầm thanh đoản kiếm vẫn còn nhỏ máu, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

“Ai sai các ngươi đến?” Giọng hắn không một chút cảm xúc.

Hai gã kia run rẩy, lắp bắp khai ra rằng chúng chỉ là bọn du thủ du thực, nghe được tin từ tên học việc ở hiệu thuốc cũ rằng có một cô nương bán được rất nhiều linh chi, nên mới nảy sinh lòng tham.

Thẩm Mục Chi không nói thêm lời nào. Hắn tiến lên, dùng chuôi kiếm đánh ngất hai gã kia, sau đó mới quay lại nhìn Giao Giao. “Ngươi không sao chứ?”

Giao Giao lắc đầu, tim vẫn còn đập loạn xạ. Đây là lần đầu tiên trong kiếp này nàng nhìn thấy hắn ra tay. Tàn nhẫn, dứt khoát, không một chút do dự. Hắn không còn là Tiểu Ách Ba yếu đuối cần nàng bảo vệ nữa. Hắn là một con sói đơn độc, nguy hiểm và khó lường.

“Về thôi.” Hắn tra kiếm vào vỏ, thản nhiên nói, như thể vừa giải quyết một chuyện cỏn con.

Giao Giao gật đầu, im lặng đi theo sau hắn. Ánh nắng chiều tà chiếu xuống con hẻm nhỏ, kéo dài bóng của hai người. Mối quan hệ giữa họ, từ hôm nay, đã bước sang một trang hoàn toàn mới.




LIÊN HỆ ADMIN