Chương 1 : Huyết Tế Tro Tàn
Năm Tề Việt thứ ba, tiết đại hàn, tuyết rơi trắng trời.
Trên pháp trường lạnh lẽo, hơn trăm nhân mạng của Thẩm gia quỳ gục, chờ đợi lưỡi đao đồ tể chém xuống. Mùi máu tanh nồng nặc hòa cùng không khí buốt giá, đặc quánh đến ngạt thở. Bị đóng chặt trên tường thành bởi hàng chục cây đinh xuyên hồn, Thẩm Lăng Yên như một con thú bị lột da, toàn thân không còn một mảnh lành lặn. Đôi mắt cô long lên sòng sọc, nhìn về phía nam nhân đang vận long bào, đứng ngạo nghễ trên cao.
“Sở Vân Trạch! Nhà Thẩm ta tận trung vì nước, giúp ngươi leo lên ngai vàng, cớ sao lại vu cho chúng ta tội phản quốc? Ngươi không sợ trời tru đất diệt sao?”
Giọng cô khàn đặc, mỗi một chữ thốt ra đều rỉ máu. Cái thai chín tháng trong bụng quặn lên từng cơn đau đớn, như muốn xé toạc cơ thể cô ra.
Sở Vân Trạch, vị hoàng đế mà cô đã dốc cạn tâm can để phò tá, giờ đây trong mắt chỉ còn sự tàn nhẫn đến ghê tởm. Hắn cười lớn, một nụ cười man rợ vang vọng khắp pháp trường: “Tiện nhân! Ngươi và cả nhà ngươi chỉ là lũ chó ta nuôi để dọn đường! Còn hoàng nhi? Ha ha… Nực cười! Nghiệt chủng mà ngươi dan díu với kẻ phản nghịch Cửu hoàng tử cũng xứng được gọi là hoàng nhi sao?”.
Lăng Yên chết lặng. Hóa ra, tội danh dan díu với Cửu hoàng tử trong ngục là thật. Đó là một cái bẫy, một vở kịch hoàn hảo do chính tay người chồng cô yêu thương nhất và người em gái cô tin tưởng nhất dựng nên.
“Hành hình!”
Lệnh vừa ban ra, hàng trăm đầu người rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng. Cha cô, anh trai cô, ngoại công cô… tất cả đều chết dưới lưỡi đao oan nghiệt. Thẩm gia cả đời chinh chiến vì giang sơn xã tắc, cuối cùng lại nhận lấy kết cục bi thảm như vậy. Là cô ngu muội, là cô có mắt như mù, đã hại cả gia tộc!
Cơn đau đớn và uất hận khiến Lăng Yên gần như ngất đi. Sở Vân Trạch bước đến, bàn chân mang hài đế vương không chút do dự mà đạp mạnh lên bụng cô, tàn nhẫn nghiền xuống. “Lôi con tiện nhân này xuống! Mổ bụng nó ra, moi cái nghiệt chủng đó cho trẫm!”.
“A—!”
Lưỡi đao lạnh buốt rạch một đường dài trên bụng cô, đứa bé còn đỏ hỏn bị lôi ra, tiếng khóc yếu ớt vang lên rồi tắt lịm khi bị Sở Vân Trạch thẳng tay ném mạnh xuống đất, biến thành một vũng máu thịt bầy nhầy.
“Con của ta! Sở Vân Trạch, Thẩm Thủy Dao, ta có làm quỷ cũng không tha cho các ngươi!”.
Cô trơ mắt nhìn người em gái kế, Thẩm Thủy Dao, nay đã là hoàng hậu, y phục lộng lẫy bước đến. Nàng ta mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp nhưng chứa đầy nọc độc. “Tỷ tỷ, muội nói cho tỷ biết, mẹ của tỷ cũng do mẹ của muội hại chết đấy. Còn tỷ, bao năm qua sống trong thuốc bổ có tẩm cổ độc của muội, vậy mà vẫn không chết. Mạng cũng lớn thật”.
Một thùng độc dược đen ngòm dội lên người Lăng Yên, da thịt cô tan chảy, ngũ quan biến dạng trong sự đau đớn tột cùng. Giữa làn hơi độc bốc lên nghi ngút, cô cảm nhận được thân thể mình bị ném xuống bãi tha ma.
Trong cơn hấp hối, Lăng Yên thấy một bóng người lảo đảo tiến về phía mình. Gương mặt hắn chi chít sẹo, thân thể tàn tạ, nhưng đôi mắt hổ phách kia… là Cửu hoàng tử Sở Vân Chiêu? Người mà cô đã nhẫn tâm đẩy vào thiên lao, sao hắn lại ở đây?
Hắn ôm lấy thân thể nát tan của cô, miệng lẩm bẩm những lời cô không thể nghe rõ. Hắn dùng dao rạch tay mình, để máu tươi ấm nóng tưới đẫm lên người cô. Một nghi lễ cổ xưa, một lời nguyền bí ẩn. Toàn thân hắn là máu, máu của hắn trở thành một tế lễ kỳ lạ.
“Huyết tế… đổi một đời…”
Đó là những lời cuối cùng cô nghe được trước khi ý thức chìm vào bóng tối vô tận.
…
Cơn đau đầu như búa bổ khiến Thẩm Lăng Yên bật tỉnh. Mùi gỗ đàn hương quen thuộc xộc vào mũi. Cô mở bừng mắt, kinh ngạc nhận ra mình đang ở trong khuê phòng tại Thẩm phủ. Sao có thể? Thẩm phủ đã bị Sở Vân Trạch cho một mồi lửa thiêu rụi rồi cơ mà?
Cô vùng dậy, vội vã chạy đến bên gương đồng. Trong gương là một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi, gương mặt non nớt nhưng khí chất anh hùng. Làn da trắng nõn, đôi mắt phượng trong veo, giữa trán là một nốt chu sa đỏ thắm tự nhiên. Cô đưa tay sờ lên vai, vết thương do trúng tên độc trong trận chiến biên cương vẫn còn hơi nhói.
Cô đã sống lại. Thật sự đã sống lại! Không phải do huyết tế của Sở Vân Chiêu thì còn có thể là gì? Lẽ nào ông trời đã cho cô một cơ hội làm lại?
“Tiểu thư! Người tỉnh rồi!”
Tiếng gọi vui mừng kéo cô về thực tại. Là Tử Oánh, nha hoàn trung thành nhất của cô. Kiếp trước, Tử Oánh vì muốn báo tin cho Thẩm gia mà bị Thẩm Thủy Dao hành hình đến chết. Nhìn thấy gương mặt bầu bĩnh, tràn đầy sức sống của nha hoàn, Lăng Yên không kìm được nước mắt.
“Tiểu thư, người sao vậy? Vết thương còn đau lắm sao?” Tử Oánh lo lắng hỏi.
Lăng Yên lắc đầu, cầm lấy bát thuốc đắng ngắt trên tay Tử Oánh, một hơi uống cạn. Vị đắng lan tỏa trong miệng, nhưng không thể nào đắng bằng nỗi hận trong lòng cô. Cô vận công thử, kinh ngạc phát hiện nội lực đã hồi phục gần hết, không giống kiếp trước phải mất cả tháng trời. Dường như việc trùng sinh đã giúp cô thanh lọc một phần độc tố.
Đúng lúc này, Thẩm Thủy Dao vận một bộ y phục trắng muốt, vẻ mặt lo lắng bước vào, không đợi thông báo. “Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, muội lo chết đi được. Muội đã đến chùa Pháp Hoa cầu phúc cho tỷ, xem ra linh nghiệm thật”.
Vẫn là dáng vẻ yếu đuối, thiện lương giả tạo đó. Kiếp trước, chính vì bộ dạng này mà Lăng Yên đã tin tưởng nàng ta vô điều kiện, để rồi rước họa vào thân. Bây giờ nhìn lại, chỉ thấy ghê tởm.
“Tỷ tỷ bị thương ở vai, chắc chắn sẽ để lại sẹo. Muội có mang theo cao tan sẹo, để muội giúp tỷ bôi thuốc nhé”.
Cao tan sẹo? Lăng Yên chợt nhớ lại lời Thủy Dao trước lúc chết, về việc nàng ta đã hạ cổ độc lên người cô bao năm qua. Cổ độc xâm nhập vào cơ thể qua đâu? Chẳng lẽ… chính là hộp thuốc này?
Trong lúc Thủy Dao cúi xuống mở hộp thuốc, Lăng Yên khẽ vận nội lực, nhắm vào chiếc bát thuốc rỗng trên bàn. Chiếc bát bay vút lên, không một tiếng động, rồi đột ngột rơi thẳng xuống chân Thủy Dao.
“Xoảng!”
Tiếng vỡ chói tai vang lên. Thẩm Thủy Dao giật mình kêu lên một tiếng đau đớn. Một mảnh sứ vỡ sắc lẻm đã găm thẳng vào gò má trắng nõn của nàng ta, máu tươi bắt đầu rỉ ra.
“A— Mặt của ta!” Thủy Dao hoảng hốt thét lên, tay run rẩy không dám chạm vào vết thương.
Thẩm Lăng Yên vờ tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng lại là một sự hả hê lạnh lẽo. Thẩm Thủy Dao, vở kịch trả thù của ta, bây giờ mới chỉ là bắt đầu!