Chương 2 : Màn Kịch Của Di Mẫu
Tiếng thét chói tai của Thẩm Thủy Dao xé tan sự yên tĩnh trong khuê phòng. Các nha hoàn bên ngoài vội vã chạy vào, kinh hãi khi thấy gương mặt xinh đẹp của nhị tiểu thư đang bê bết máu.
Thẩm Lăng Yên vờ như bừng tỉnh khỏi cơn hoảng hốt, vội vàng ra lệnh: “Người đâu! Mau đi mời Lý thái y trong cung đến đây! Nhị tiểu thư là lá ngọc cành vàng, tuyệt đối không thể có sai sót!”
Giọng cô vừa lo lắng vừa uy nghiêm, khiến đám nha hoàn không dám chậm trễ, tức tốc chạy đi.
Thẩm Thủy Dao ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy. Nàng ta không chỉ đau đớn vì vết thương, mà còn kinh hoàng vì sự việc xảy ra quá đột ngột. Rõ ràng chiếc bát nằm yên trên bàn, sao có thể tự dưng rơi xuống đúng vị trí đó? Chẳng lẽ Thẩm Lăng Yên… không, không thể nào, con nhỏ đó từ bé đã là một kẻ hữu dũng vô mưu, làm sao có thể tính toán chính xác như vậy?
“Tỷ tỷ…” Nàng ta ngước đôi mắt ngấn lệ lên, giọng nói đáng thương. “Muội… muội không sao. Tỷ đừng lo…”
“Sao lại không sao được?” Lăng Yên bước tới, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, giọng đầy tự trách. “Đều tại ta không cẩn thận, nếu ta đặt chiếc bát vững hơn một chút thì đã không xảy ra chuyện. Muội xem, mặt muội chảy nhiều máu quá.”
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên má Thủy Dao, rồi ánh mắt chợt sáng lên. “À đúng rồi! Cao tan sẹo của muội đâu? Muội mang đến cho ta mà. Đây chẳng phải là thần dược trị sẹo sao? Mau, mau để ta bôi cho muội!”
Nói rồi, cô cầm lấy hộp thuốc tinh xảo trên bàn, mở nắp ra, một mùi hương thảo dược dịu nhẹ lan tỏa.
Sắc mặt Thẩm Thủy Dao lập tức tái đi. Hộp thuốc này chính là vật dẫn cổ độc, làm sao nàng ta dám dùng? Nhưng từ chối thế nào đây? Nói thuốc này có vấn đề chẳng khác nào tự vả vào mặt mình?
“Không… không cần đâu tỷ tỷ. Vết thương nhỏ thôi, muội về phòng tự xử lý là được rồi.” Thủy Dao vội vàng xua tay, cố gắng đứng dậy.
“Sao lại không cần?” Lăng Yên giữ chặt tay nàng ta, đôi mắt phượng ánh lên sự kiên quyết không cho chối từ. “Tấm lòng của muội, sao ta có thể từ chối? Hơn nữa, ta làm muội bị thương, đương nhiên phải tự tay chăm sóc muội mới phải đạo. Nào, để ta giúp muội.”
Lăng Yên dùng ngón tay ngọc ngà của mình, lấy ra một lượng thuốc mỡ lớn, đưa thẳng đến trước mặt Thẩm Thủy Dao. Ánh mắt cô kiên định, chứa một sự áp bức vô hình khiến Thủy Dao không thể lùi bước. Nàng ta biết, nếu hôm nay còn từ chối, chắc chắn sẽ khiến Thẩm Lăng Yên sinh nghi. Con nhỏ này, từ sau khi trúng tên tỉnh lại, dường như đã thay đổi, trở nên khó đoán hơn rất nhiều.
Ngay lúc Thủy Dao đang tiến thoái lưỡng nan, thái y đã đến. Lý thái y là người có y thuật cao minh, sau khi cẩn thận gắp mảnh sứ ra và băng bó vết thương, ông ta vuốt râu nói: “Vết thương không quá sâu, chỉ cần điều trị cẩn thận sẽ không để lại sẹo. Nhị tiểu thư đừng quá lo lắng.”
Thủy Dao như vớ được cọc cứu sinh, vội vàng cảm tạ thái y rồi mượn cớ cần nghỉ ngơi, dẫn theo nha hoàn vội vã rời đi, đến cả hộp cao tan sẹo cũng quên không mang theo.
Nhìn theo bóng lưng có phần chật vật của nàng ta, Lăng Yên khẽ nhếch môi. Cô cầm lấy hộp thuốc, đôi mắt lạnh đi vài phần. Cổ độc này quả nhiên lợi hại, ngay cả Lý thái y cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Xem ra, muốn giải được nó, phải tìm đúng người đã hạ độc.
Lăng Yên vừa tiễn thái y đi chưa được bao lâu, bên ngoài sân đã vang lên tiếng khóc lóc ầm ĩ.
“Trời ơi! Đại tiểu thư ơi là đại tiểu thư! Sao người lại nhẫn tâm hại con gái của tôi như vậy! Nó mới mười lăm tuổi, mặt hoa da phấn, nếu có mệnh hệ gì thì làm sao mà sống nổi!”.
Là Vu Hương Mai, di mẫu của cô, mẹ ruột của Thẩm Thủy Dao. Bà ta vận một bộ đồ vải thô, tóc tai có phần rối loạn, tay cầm khăn lau nước mắt, ngồi bệt trước cửa phòng Lăng Yên mà gào khóc. Xung quanh đã tụ tập không ít gia đinh, nha hoàn, thậm chí cả vài người dân hiếu kỳ từ ngoài cổng cũng bị thu hút vào xem.
Đây rồi, vẫn là chiêu bài cũ rích của Vu Hương Mai. Kiếp trước, bà ta đã không ít lần dùng cách này để bôi nhọ danh dự của Lăng Yên, biến cô từ một nữ tướng anh dũng trở thành một kẻ lỗ mãng, ghen tị, độc ác trong mắt người đời. Chính những lần nhẫn nhịn của cô đã tiếp tay cho bà ta, để bà ta từ một người thiếp được nâng lên làm chính thất, để Thẩm Thủy Dao trở thành đích nữ.
“Bà xem, con gái bà mới vì ta mà đi cầu phúc, ta còn chưa kịp cảm ơn, sao có thể hại nó được chứ? Vu Hương Mai, bà đừng ở đây ngậm máu phun người!” Lăng Yên đứng trước cửa, lạnh lùng đáp trả.
“Ta ngậm máu phun người?” Vu Hương Mai đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt cô. “Con gái ta vừa từ phòng ngươi đi ra mặt đã đầy máu, ngươi còn chối cãi? Cả phủ này ai chẳng biết ngươi ghen ghét tài mạo của Dao nhi nhà ta. Ngươi ở chiến trường quen thói múa đao múa kiếm, thô lỗ cục cằn, về đến nhà lại ghen ăn tức ở với chính em gái mình!”
Tiếng bà ta chanh chua, đay nghiến, cố tình nói thật to cho mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Nếu là Thẩm Lăng Yên của kiếp trước, giờ này có lẽ đã tức giận đến đỏ mặt tía tai, vội vàng giải thích. Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy nực cười. Cô chậm rãi bước ra, khí chất lạnh lùng tỏa ra từ người nữ tướng khiến đám đông bất giác im lặng.
“Di mẫu nói ta hại Thủy Dao, vậy di mẫu có bằng chứng gì không?”
“Bằng chứng chính là vết thương trên mặt nó!”
“Ồ? Vậy di mẫu có biết, lúc Thủy Dao vào phòng, trong phòng có bao nhiêu người không? Tử Oánh, đi gọi tất cả những nha hoàn có mặt trong phòng lúc nãy ra đây cho ta.”
Một lát sau, ba nha hoàn, bao gồm cả Tường Vân – kẻ đã sớm phản bội cô – đều có mặt. Thẩm Thủy Dao cũng được người dìu tới, nàng ta che mặt, ánh mắt oán độc liếc qua đám nha hoàn như một lời cảnh cáo.
Lăng Yên đi một vòng quanh các nha hoàn, giọng nói không nhanh không chậm nhưng đầy uy lực: “Hôm nay, trước mặt mọi người, ta muốn các ngươi nói rõ sự thật. Chiếc bát thuốc đó, là tự nó rơi, hay là do ta làm rơi? Các ngươi có ba người, nếu có một người nói dối, lời khai chắc chắn sẽ khác hai người còn lại. Kẻ nào dám lừa dối, ta sẽ dùng quân pháp để xử trí. Ai nói trước?”
Không khí căng thẳng bao trùm. Tường Vân run rẩy, nàng ta vừa sợ hãi ánh mắt của Thẩm Thủy Dao, lại càng sợ hãi khí thế của Thẩm Lăng Yên lúc này. Quân pháp của Thẩm gia, nàng ta đã từng nghe nói, tàn khốc vô cùng.
“Bẩm tiểu thư!” Tường Vân đột nhiên quỳ rạp xuống. “Là… là chiếc bát tự rơi ạ! Đại tiểu thư lúc đó vẫn đang ngồi trên giường, không hề chạm vào chiếc bát!”
Hai nha hoàn còn lại thấy vậy cũng vội vàng附 họa: “Đúng vậy ạ, nô tỳ có thể làm chứng, đại tiểu thư không hề động đến chiếc bát!”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mẹ con Vu Hương Mai. Sắc mặt bà ta từ đỏ chuyển sang trắng bệch. Thẩm Lăng Yên thở dài một tiếng, giọng đầy thất vọng: “Di mẫu, Thủy Dao, ta không ngờ hai người lại có thể vu oan cho ta như vậy. Ta vì lo cho vết thương của muội muội mà phá lệ mời thái y trong cung, vậy mà đổi lại là sự nghi ngờ và sỉ nhục này sao?”.
Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, lời lẽ không còn bênh vực mẹ con Thủy Dao nữa.
“Hóa ra là vu oan giá họa, vị di nương này cũng thật là ghê gớm.”
“Đại tiểu thư đường đường là nữ tướng, sao có thể làm ra chuyện nhỏ nhen như vậy chứ.”
Thấy tình thế bất lợi, Thẩm Thủy Dao vội kéo tay mẹ, nức nở: “Tỷ tỷ, là mẹ con muội hồ đồ, là chúng muội sai rồi, xin tỷ tỷ tha thứ…”
“Tha thứ?” Lăng Yên cười lạnh. “Vu oan cho ta giữa thanh thiên bạch nhật, làm bại hoại danh dự của ta, một câu xin lỗi là xong sao? Vu Hương Mai, bà nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào?”
Vu Hương Mai nghiến răng, trước ánh mắt của bao người, bà ta đành phải cúi đầu, giọng nói lí nhí: “Là… là do ta nóng vội, xin đại tiểu thư bỏ qua.”
“Từ nay về sau,” Lăng Yên nhìn thẳng vào mắt bà ta, giọng nói đanh thép, “mong di mẫu nhớ kỹ thân phận của mình. Đừng mang những thói quen hạ tiện từ nơi khác vào Thẩm gia. Tướng phủ uy nghiêm, không phải là nơi để bà làm càn!”
Nói xong, cô xoay người bước vào phòng, đóng sầm cửa lại, mặc kệ mẹ con Vu Hương Mai đứng chết trân giữa sân với những ánh mắt khinh bỉ của người đời.
Trong phòng, Lăng Yên ngồi lặng lẽ bên cửa sổ. Trả thù chỉ mới bắt đầu. Cô khẽ gọi một ám vệ thân tín, giao cho hai nhiệm vụ: một, đi tìm tung tích của cổ sư bậc thầy trong thiên hạ – Bạch Mặc. Hai, điều tra tất cả những gì liên quan đến Cửu hoàng tử Sở Vân Chiêu trong mười năm qua.
Kiếp này, cô không chỉ muốn báo thù, cô còn muốn tìm ra câu trả lời cho món nợ ân tình ở kiếp trước.