Chương 5 : Ngọc Nhan Cao
Những đêm sau đó, căn phòng nhỏ của Thẩm Thục Vân không chỉ sáng ánh nến đọc sách, mà còn thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ của các loại hoa cỏ và dược liệu. Nàng đang dồn toàn bộ tâm huyết để tạo ra sản phẩm đầu tiên, thứ sẽ trở thành viên gạch nền móng cho kế hoạch lớn lao của nàng. Nàng quyết định đặt tên cho nó là “Ngọc Nhan Cao” – một cái tên vừa thanh tao, vừa gợi lên vẻ đẹp trong trẻo, không tì vết như ngọc.
Quy trình bào chế Ngọc Nhan Cao vô cùng tỉ mỉ. Nàng không có những dụng cụ tinh xảo, chỉ có một chiếc cối đá nhỏ, một cái rây bằng lụa và vài chiếc nồi đất, nhưng kiến thức trong đầu nàng lại là cả một kho tàng. Nàng cẩn thận lựa chọn những hạt ngọc trai nước ngọt tốt nhất mà Vương An Tế đã bí mật mua về từ thành Ngu Dương, dùng cối đá nghiền chúng thành bột mịn như sương. Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn cực độ, nàng phải nghiền đi nghiền lại hàng giờ liền, sau đó dùng tấm lụa mỏng nhất để rây, chỉ lấy những hạt bột siêu mịn, loại bỏ hoàn toàn những cặn thô.
Tiếp đó, nàng chưng cất sương sớm đọng trên những cánh hoa đào trong trang viện, lấy thứ nước tinh khiết nhất. Nàng kết hợp bột ngọc trai với mật ong rừng nguyên chất, nhân sâm và một vài loại dược liệu bí truyền có tác dụng dưỡng da, làm mờ vết thâm. Mỗi một công đoạn đều được nàng thực hiện với sự tập trung cao độ, liều lượng được đong đếm chính xác đến từng li. Cuối cùng, khi hỗn hợp kem màu trắng sữa, sánh mịn và tỏa ra hương thơm thanh khiết của hoa đào và thảo dược ra đời, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cẩn thận cho kem vào những chiếc hộp sứ trắng nhỏ xinh mà Vương An Tế đã đặt làm riêng. Mỗi chiếc hộp đều được trang trí hoa văn cành đào thanh nhã, đơn giản nhưng tinh tế. “Ngọc Nhan Cao” đã sẵn sàng để chinh phục thế giới bên ngoài.
Vương An Tế cầm trên tay những hộp Ngọc Nhan Cao, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cậu chưa từng làm việc kinh doanh, lại phải mang một sản phẩm hoàn toàn mới đến chào bán ở thành Ngu Dương sầm uất.
“Tiểu muội, liệu có ai mua không?”
Thẩm Thục Vân mỉm cười tự tin. “Huynh đừng lo. Cứ làm theo những gì muội dặn. Đừng đến những cửa hàng mỹ phẩm lớn, họ sẽ không tin tưởng một người lạ mặt như huynh. Hãy đến những tiệm tạp hóa nhỏ, ký gửi ở đó vài hộp. Quan trọng hơn, hãy chú ý đến những phu nhân, tiểu thư đi lại trên phố. Huynh không cần phải chào mời, chỉ cần tìm cách để họ biết đến sự tồn tại của nó.”
Nàng đưa cho cậu một chiếc túi gấm, bên trong là một hộp Ngọc Nhan Cao được gói ghém cẩn thận và vài nén bạc vụn. “Đây là vốn lưu động. Hãy dùng nó để tạo cơ hội.”
Vương An Tế gật đầu, cẩn thận cất những hộp kem vào gùi rồi lên đường. Quả nhiên, những ngày đầu tiên vô cùng khó khăn. Các chủ tiệm tạp hóa đều tỏ ra nghi ngờ, chỉ một vài người nể tình đồng hương mới đồng ý cho cậu ký gửi một, hai hộp. Cậu lang thang trên phố, quan sát những nữ nhân sang trọng, nhưng không biết làm cách nào để tiếp cận họ.
Đúng lúc cậu đang nản lòng, một cơ hội đã đến. Cậu nghe được cuộc trò chuyện của hai nha hoàn bên ngoài một hiệu thuốc lớn. Họ đang than phiền về việc tiểu thư nhà mình, Tống Ngọc Lan, con gái của Tống phú hộ giàu nhất thành Ngu Dương, gần đây da mặt bị dị ứng, nổi mẩn đỏ, dùng bao nhiêu thuốc cũng không khỏi, khiến nàng không dám ra ngoài gặp ai.
Vương An Tế lập tức nảy ra một ý. Cậu dùng số bạc Thẩm Thục Vân đưa, mua chuộc một gã ăn mày hay la cà trước cửa Tống phủ. Cậu đưa cho gã một hộp Ngọc Nhan Cao và dặn dò kỹ lưỡng.
Ngày hôm sau, khi nha hoàn của Tống Ngọc Lan ra ngoài mua thuốc, gã ăn mày liền giả vờ vô tình va phải, làm rơi hộp kem ngay dưới chân cô ta. Gã vội vã nhặt lên, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi, thần dược của ta! May mà không vỡ. Nhờ có nó mà mặt ta mới hết ghẻ lở đó.”
Nha hoàn kia tò mò nhìn chiếc hộp sứ tinh xảo, hoàn toàn không giống thứ mà một gã ăn mày có thể sở hữu. Cô ta hỏi han vài câu, gã ăn mày liền ba hoa về công dụng thần kỳ của “Ngọc Nhan Cao”, nói rằng đây là sản phẩm bí truyền của một vị thần y trên núi.
Nha hoàn bán tín bán nghi, nhưng nghĩ đến tình trạng của tiểu thư, cô liền bỏ ra vài đồng mua lại hộp kem từ tay gã ăn mày. Tối đó, Tống Ngọc Lan đánh liều dùng thử. Làn kem mát lạnh, thơm dịu ngay lập tức làm dịu đi những vết mẩn đỏ đang ngứa ngáy. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng kinh ngạc khi thấy những vết đỏ đã lặn đi quá nửa, làn da trở nên mịn màng hơn.
Chỉ sau ba ngày, làn da của Tống Ngọc Lan đã hoàn toàn bình phục, thậm chí còn trắng sáng, mịn màng hơn trước. Tiếng lành đồn xa, “Ngọc Nhan Cao” nhanh chóng trở thành một cái tên được các tiểu thư, phu nhân trong thành Ngu Dương săn lùng. Những hộp kem ký gửi ở các tiệm tạp hóa được bán hết sạch. Vương An Tế trở thành một nhân vật bí ẩn được nhiều người tìm kiếm.
Trong khi việc kinh doanh đang có những bước tiến đầu tiên, mối quan hệ giữa Thẩm Thục Vân và Cảnh Diên cũng dần trở nên sâu sắc hơn. Nàng vẫn đều đặn mang thức ăn và thuốc men đến căn lều gỗ. Nàng bắt đầu ngồi lại lâu hơn, kể cho cậu nghe về kế hoạch của mình.
“Ta đặt tên nó là Ngọc Nhan Cao.” Nàng nói, đôi mắt lấp lánh niềm vui. “Ta hy vọng nó không chỉ mang lại vẻ đẹp cho người khác, mà còn mang lại cho chúng ta một tương lai. Một tương lai mà ngươi không cần phải làm bao cát sống, không cần phải chịu đựng sự hành hạ nữa.”
Cảnh Diên ngồi trong góc tối, im lặng lắng nghe. Lần đầu tiên, có người nói với cậu về “tương lai”. Hai từ đó thật xa lạ, nhưng lại khơi lên trong lòng cậu một cảm giác ấm áp mơ hồ. Cậu nhìn cô gái đang say sưa nói về những dự định lớn lao, ánh mắt nàng rực sáng như những vì sao. Thế giới của nàng thật khác biệt, đầy màu sắc và hy vọng.
“Tại sao… lại giúp ta?” Cuối cùng, cậu đã cất tiếng hỏi, câu hỏi đầu tiên sau rất nhiều ngày im lặng. Giọng cậu khàn khàn, có chút ngượng ngùng vì lâu không nói.
Thẩm Thục Vân dừng lại, quay sang nhìn cậu. Nàng mỉm cười dịu dàng. “Bởi vì ta không muốn thấy một con sói con kiêu hãnh lại bị nhốt trong lồng, bị người ta bẻ gãy hết nanh vuốt. Ta muốn thấy ngươi tự do chạy trên thảo nguyên.”
Cậu không hiểu hết ý nghĩa câu nói của nàng, nhưng cậu cảm nhận được sự chân thành trong đó. Lớp băng trong lòng cậu lại tan chảy thêm một chút nữa.
Tuy nhiên, sự bình yên không kéo dài được lâu. Trương ma ma ngày càng nghi ngờ. Bà ta thấy Vương An Tế thường xuyên ra vào trang viện, lại còn ăn mặc tươm tất hơn, thấy Phứ Nương không còn vẻ lo lắng mà thay vào đó là nụ cười rạng rỡ. Bà ta lén lút theo dõi, nhưng Vương An Tế rất cẩn thận, không để lộ sơ hở. Không theo dõi được, bà ta bèn dùng tiền mua chuộc một đứa trẻ chăn bò trong trang, dặn nó để ý đến những hoạt động của Thẩm Thục Vân. Một mối đe dọa vô hình đang dần hình thành, âm thầm bủa vây lấy kế hoạch chỉ vừa mới chớm nở của nàng.