Chương 4 : Âm Mưu Dưới Ánh Hoàng Hôn
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mẹ ở bệnh viện, lòng Đường Tuyết Lê tạm thời lắng xuống. Cô biết mẹ và em gái mới sinh đã thoát khỏi kiếp nạn đầu tiên, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Kẻ thù của cô không chỉ có sự ngu muội và ích kỷ của nhà họ Đường, mà còn có cả những âm mưu hiểm độc ẩn sau vẻ ngoài đạo mạo. Cô cần phải biết rõ kế hoạch của Đường Tiến Tài và Bạch Liên Tâm, để không chỉ phòng bị mà còn có thể giáng cho chúng một đòn chí mạng.
Cô dặn dò cô Miên chăm sóc bà nội cẩn thận, sau đó rời bệnh viện. Hoàng hôn đang dần buông xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời. Ánh nắng cuối ngày xiên qua những tán cây, tạo nên những vệt sáng tối loang lổ trên con đường đất. Không khí oi ả của mùa hè dường như cũng dịu đi đôi chút. Tuyết Lê không vội về nhà, cô đi lang thang trên con phố gần khu tập thể, đôi mắt sắc bén không ngừng quan sát.
Cô biết, với tính cách của Đường Tiến Tài, sau khi bị cô làm cho bẽ mặt và lo lắng cho mẹ mình, ông ta chắc chắn sẽ không ngồi yên. Và nơi ông ta tìm đến để trút bầu tâm sự và tìm kiếm sự đồng lõa, không ai khác chính là Bạch Liên Tâm.
Quả nhiên, không lâu sau, cô thấy bóng dáng quen thuộc của cha mình lén lút đi ra từ cổng khu tập thể. Ông ta không đi về phía nhà máy mà rẽ vào một con hẻm nhỏ, vắng người qua lại. Con hẻm này vừa bẩn thỉu vừa tối tăm, là nơi tụ tập của đám thanh niên lêu lổng và cũng là điểm hẹn hò lý tưởng cho những mối quan hệ mờ ám.
Tuyết Lê khẽ nhếch mép, bám theo sau, những bước chân nhẹ như mèo. Kinh nghiệm sống sót từ kiếp trước đã dạy cho cô cách ẩn mình và quan sát. Cô nấp sau một đống gạch vụn cũ, mùi ẩm mốc xộc lên nhưng cô không hề bận tâm.
Trong con hẻm nhỏ, Đường Tiến Tài đang đi đi lại lại, vẻ mặt đầy sốt ruột. Vài phút sau, Bạch Liên Tâm cũng xuất hiện. Ả ta hôm nay mặc một chiếc váy hoa bó sát, tôn lên những đường cong cơ thể, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, trông lẳng lơ và đầy tính toán.
“Sao rồi? Vợ ông sắp sinh chưa?” Bạch Liên Tâm hỏi ngay, không một lời chào hỏi.
Đường Tiến Tài gật đầu, giọng bực bội: “Chắc cũng sắp rồi. Đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Bạch Liên Tâm nhíu mày. “Sao lại ra bệnh viện? Không phải nói là nhờ bà Tôn đỡ đẻ sao?”
“Còn không phải tại con ranh con Tuyết Lê nhà tôi!” Đường Tiến Tài nghiến răng. “Nó làm cho mẹ nó bị thương, phải vào viện. Con vợ tôi nó mượn cớ chăm sóc rồi ở lại đó luôn. Đúng là phiền phức!”
Bạch Liên Tâm nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia độc ác. Ả ta tiến lại gần, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy nọc độc: “Ở bệnh viện cũng tốt. Chị họ em làm y tá ở trạm y tế, mấy hôm nữa chị ấy sẽ qua nhà em chơi. Hay là để chị ấy đến đỡ đẻ cho vợ anh nhé? Người nhà cả, đáng tin hơn.”
Đường Tiến Tài có chút do dự: “Cô còn có chị họ làm y tá à?”
“Là chị họ xa thôi.” Bạch Liên Tâm liếc mắt đưa tình, bàn tay mân mê cánh tay của Đường Tiến Tài. “Anh nghe em đi. Nếu lần này là con trai thì thôi, chúng ta sẽ chúc mừng. Nhưng nếu… lại là một đứa con gái nữa thì…” Ả ta bỏ lửng câu nói, ý tứ đã quá rõ ràng.
Trái tim Tuyết Lê đập thịch một tiếng. Cô nín thở, dỏng tai nghe.
Đường Tiến Tài im lặng một lúc lâu, rồi mới cất giọng trầm đục, tàn nhẫn: “Ý cô là sao?”
“Anh còn muốn thêm một đứa vịt trời nữa à?” Bạch Liên Tâm cười khẩy. “Nhà đã ba đứa rồi, thêm một đứa nữa chỉ thêm gánh nặng. Nếu là con gái, cứ để chị em xử lý cho gọn. Đảm bảo thần không biết, quỷ không hay, chỉ nói là khó sinh thôi. Sau này đỡ phiền phức.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Tuyết Lê. Cô không thể tin vào tai mình. Kiếp trước, mẹ cô chết không phải vì khó sinh đơn thuần, mà là một vụ giết người được lên kế hoạch từ trước!
Đường Tiến Tài trầm ngâm. Ông ta khao khát có con trai đến mức phát điên. Nếu lần này lại là con gái, ông ta thực sự không muốn nuôi thêm nữa.
“Nếu là con gái,” giọng ông ta vang lên, lạnh lẽo và vô tình, “thì người lớn giữ lại cũng chẳng còn tác dụng gì. Cô cứ bảo chị cô liệu mà làm. Nhớ làm cho sạch sẽ, đừng để lại dấu vết gì.”
“Anh đúng là người làm việc lớn!” Bạch Liên Tâm mừng rỡ, ôm chầm lấy Đường Tiến Tài. “Chỉ cần bà ta chết đi, em sẽ danh chính ngôn thuận gả cho anh, sinh cho anh một thằng con trai kháu khỉnh.”
Tuyết Lê đứng sau đống gạch, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt đến chảy máu mà không hề hay biết. Lửa giận và nỗi đau đan xen, thiêu đốt tâm can cô. Hóa ra là vậy! Hóa ra cái chết của mẹ cô là một âm mưu được sắp đặt sẵn. Đường Tiến Tài, ông ta không chỉ là một người cha tồi tệ, ông ta là một con quỷ đội lốt người!
Cô phải mất một lúc lâu mới có thể trấn tĩnh lại. Cô không thể xông ra ngay bây giờ. Cô cần phải bình tĩnh, phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Trả thù không phải là việc có thể làm trong một sớm một chiều. Cô phải khiến chúng sống không bằng chết, phải để chúng nếm trải tất cả những đau khổ mà mẹ con cô đã phải chịu đựng.
Sau khi Đường Tiến Tài và Bạch Liên Tâm rời đi, Tuyết Lê mới từ từ bước ra khỏi chỗ nấp. Cô đi lang thang trên đường một lúc để ổn định lại cảm xúc rồi mới quay về khu tập thể.
Vừa về đến nhà, cô đã thấy không khí căng thẳng. Bà nội ngồi ở gian ngoài, mặt nặng như chì. Bác cả và bác dâu cũng ở đó. Thấy cô về, bà nội liền hắng giọng: “Mẹ mày đâu? Sao mày về một mình?”
Tuyết Lê không trả lời, cô đi thẳng vào trong, gọi mọi người ra. “Bác cả, bác dâu, bà nội, cháu có chuyện muốn thông báo.”
Thấy thái độ bình tĩnh khác thường của cô, mọi người đều có chút ngạc nhiên.
“Có chuyện gì?” Đường Tiến Hoành hỏi.
Tuyết Lê nhìn thẳng vào mọi người, giọng nói rõ ràng, không một chút cảm xúc: “Mẹ cháu sinh rồi.”
Cả căn phòng im phăng phắc. Đường Tiến Hoành sững sờ. Giả Trân Trân há hốc mồm. Bà cụ Đường ngồi bật dậy, giọng run run: “Sinh rồi? Là… là con trai hay con gái?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tuyết Lê, chờ đợi câu trả lời của cô.
Tuyết Lê khẽ cong môi, tạo thành một nụ cười lạnh như băng. Cô chậm rãi nói, từng chữ một: “Cháu có thêm một em gái nữa rồi.”
“BÙM!”
Câu nói của cô như một quả bom nổ tung giữa căn phòng. Bà cụ Đường loạng choạng, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau. Gương mặt bà ta từ trắng bệch chuyển sang tím tái. Ước mơ về một đứa cháu trai nối dõi tông đường của bà ta, một lần nữa, lại tan thành mây khói.