Chương 5 : Vị Cứu Tinh Bất Đắc Dĩ
Căn nhà nhỏ của họ Đường chìm trong một sự im lặng chết chóc sau lời tuyên bố của Tuyết Lê. Bà cụ Đường, sau cú sốc ban đầu, đã lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, tay ôm lấy ngực, hơi thở hổn hển. Bác cả Đường Tiến Hoành và vợ Giả Trân Trân thì nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ hả hê xen lẫn khinh bỉ. Lại một đứa con gái nữa, gánh nặng này lại đè lên vai nhà chú hai rồi.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng khóc oe oe của đứa trẻ sơ sinh trong bệnh viện xa xôi, như một lời ai oán cho số phận chưa bắt đầu đã đầy bão tố của mình.
Đúng như dự đoán, Đường Tiến Tài trở về nhà vào tối hôm đó, không phải từ bệnh viện mà từ nhà của Bạch Liên Tâm. Ông ta đã nghe tin từ một người hàng xóm nhiều chuyện. Vừa bước vào cửa, nhìn thấy không khí tang tóc trong nhà, ông ta đã gầm lên: “Lại là con gái à? Sao cái nhà này toàn một lũ vịt trời vô dụng thế!”
Ông ta lao đến giường, nơi Hạ Kim Hoa đang ngồi, nhưng Tuyết Lê đã nhanh hơn một bước, chắn trước mặt mẹ. “Ông định làm gì?”
“Làm gì à?” Đường Tiến Tài trừng mắt, chỉ thẳng vào mặt cô. “Tao sẽ đem nó cho người khác! Nhà này không nuôi thêm một đứa ăn hại nữa!”
Hạ Kim Hoa nghe vậy, mặt cắt không còn một giọt máu. Bà run rẩy ôm lấy bụng, nước mắt lưng tròng: “Ông… ông không thể làm thế được. Nó là con của ông mà.”
“Con à? Tao không cần thứ con gái chỉ biết báo hại gia đình!” Ông ta gạt tay Tuyết Lê ra, định xông vào.
“Dừng lại!” Giọng Tuyết Lê lạnh như băng, ẩn chứa một sức mạnh khiến Đường Tiến Tài phải khựng lại. “Ông dám động vào em ấy, tôi sẽ không để ông yên đâu.”
“Mày dọa tao à?” Đường Tiến Tài cười gằn, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ. Ánh mắt của con gái út hôm nay thật khác, nó sắc bén, kiên định và ẩn chứa sự tàn nhẫn khiến ông ta bất giác rùng mình.
Cuộc đối đầu căng thẳng kéo dài. Cuối cùng, Đường Tiến Tài hậm hực bỏ đi, không quên ném lại một câu đe dọa: “Tao đã quyết rồi. Hai ngày nữa, tao sẽ tìm người đến bế nó đi.”
Tuyết Lê biết, chỉ đối đầu trực diện là không đủ. Cô cần một người có đủ uy quyền để ngăn chặn hành động điên rồ của cha mình. Trong đầu cô lóe lên một cái tên – Triệu Trường Giang, giám đốc nhà máy thiết bị điện tử, một người đàn ông chính trực, tốt bụng và rất có tiếng nói trong khu tập thể. Kiếp trước, ông ta luôn có ấn tượng tốt về Đường Tiến Tài, một trưởng phòng cần mẫn, và hoàn toàn không biết về bộ mặt thật của ông ta. Lần này, cô phải vạch trần nó.
Nhưng làm thế nào để một cô gái mười tám tuổi như cô có thể khiến một vị giám đốc tin lời mình, thay vì tin một trưởng phòng đã làm việc lâu năm? Cô cần một kế hoạch, một cái bẫy hoàn hảo.
Khu tập thể có một vòi nước công cộng ở giữa sân, là nơi mọi người giặt giũ, rửa mặt. Chiều hôm sau, Tuyết Lê thấy giám đốc Triệu đang rửa mặt ở đó. Ông là một người giản dị, dù là giám đốc nhưng vẫn sống cùng mọi người trong khu tập thể chật chội này.
“Chào bác Triệu ạ.” Tuyết Lê lễ phép chào.
“Ồ, Tuyết Lê à. Cháu mới đi lao động về à? Trông gầy và đen đi nhiều quá.” Triệu Trường Giang cười hiền hậu. Ông là người đã nhìn cô lớn lên.
“Vâng ạ. Bác ơi, cháu có chuyện này… muốn nhờ bác giúp đỡ ạ.” Tuyết Lê ra vẻ ngập ngừng, khó xử.
Triệu Trường Giang thấy cô bé có vẻ đáng thương thì không ngần ngại: “Có chuyện gì cháu cứ nói, giúp được bác sẽ giúp.”
“Chuyện là… cha cháu…” Tuyết Lê cúi đầu, giọng nghẹn ngào. “Cha cháu… ông ấy muốn đem em gái mới sinh của cháu cho người khác. Mẹ cháu vừa sinh xong, sức khỏe còn yếu, khóc suốt cả ngày. Cháu… cháu không biết phải làm sao nữa ạ.”
Triệu Trường Giang nhíu mày: “Có chuyện đó sao? Sao Tiến Tài lại làm vậy?”
“Cháu cũng không biết ạ. Có lẽ vì nhà cháu lại sinh con gái.” Nước mắt bắt đầu lưng tròng trong mắt Tuyết Lê. “Bác Triệu, bác là người có uy tín nhất ở đây, bác có thể khuyên cha cháu một lời được không ạ? Cháu xin bác…”
Nhìn cô bé đáng thương trước mặt, lòng trắc ẩn của Triệu Trường Giang trỗi dậy. Ông thở dài: “Được rồi, để tối nay bác sẽ qua nhà nói chuyện với cha cháu.”
“Không được đâu ạ!” Tuyết Lê vội ngăn lại. “Cha cháu sẽ không nghe ai khuyên đâu ạ. Hơn nữa… cha cháu dạo này rất lạ. Ông ấy hay lén lút gặp một người phụ nữ trong khu mình. Cháu sợ… cháu sợ ông ấy bị người ta xúi giục làm bậy.”
“Người phụ nữ nào?” Triệu Trường Giang ngạc nhiên.
“Là cô Bạch Liên Tâm ở đối diện nhà cháu ạ.” Tuyết Lê nói, rồi vội vàng xua tay. “Thôi ạ, có lẽ là cháu nghĩ nhiều rồi. Cháu không nên nói lung tung.”
Cô càng tỏ ra sợ hãi, muốn che giấu, Triệu Trường Giang lại càng tin rằng có điều mờ ám. Bạch Liên Tâm là một góa phụ, nổi tiếng lẳng lơ trong khu. Nếu Đường Tiến Tài qua lại với ả ta thì quả thực không phải chuyện tốt.
“Cháu biết họ thường gặp nhau ở đâu không?”
“Cháu… cháu không biết ạ.” Tuyết Lê lắc đầu, nhưng ánh mắt lại liếc về phía con hẻm nhỏ tối tăm.
Hành động đó không qua được mắt của vị giám đốc dày dạn kinh nghiệm. Ông đã hiểu ra vấn đề.
Tối hôm đó, Tuyết Lê lại thấy cha mình lén lút đi vào con hẻm. Cô biết, thời cơ đã đến. Cô vội vàng chạy đến nhà giám đốc Triệu.
“Bác Triệu ơi, cha cháu… cha cháu lại đi gặp cô Bạch Liên Tâm rồi ạ. Họ đang ở trong con hẻm nhỏ cuối khu tập thể. Cháu sợ họ lại bàn tính chuyện xấu…”
Triệu Trường Giang không nói gì, lập tức đứng dậy đi theo Tuyết Lê.
Trong con hẻm nhỏ, dưới ánh đèn đường vàng vọt, Đường Tiến Tài và Bạch Liên Tâm đang ôm ấp nhau, những lời lẽ dâm đãng và những âm mưu tàn độc vang lên không chút kiêng dè.
“Anh yên tâm, chỉ cần con bé đó biến mất, vợ anh cũng sẽ sớm suy sụp mà chết theo thôi. Lúc đó cả gia tài này là của chúng ta.”
“Em đúng là bảo bối của anh.”
Đúng lúc đó, một tiếng ho khan vang lên từ đầu hẻm.
“Trưởng phòng Đường, thật là có nhã hứng quá.”
Giọng nói của Triệu Trường Giang vang lên, uy nghiêm và lạnh lẽo. Đường Tiến Tài và Bạch Liên Tâm giật mình quay lại, mặt trắng bệch như tờ giấy. Phía sau vị giám đốc, là ánh mắt lạnh như băng của Đường Tuyết Lê. Màn kịch đã đến lúc hạ màn.