Chương 3 : Lời Mời Nguy Hiểm

Máu tươi loang lổ trên nền gạch xanh, mùi tanh nồng xộc vào mũi, hòa quyện với mùi trầm hương lạnh lẽo trên người Ninh Yến Lễ, tạo thành một thứ mùi vị của quyền lực và chết chóc. Các thái giám vội vã dùng nước dội rửa, cố gắng xóa đi dấu vết của một sinh mạng vừa bị tước đoạt, nhưng dường như không thể nào gột sạch được sự u ám bao trùm lấy Phượng Nghi Cung.

Hoàng đế Lý Tuân đã sớm rời đi, vẻ mặt vẫn còn kinh hãi. Lục Hoàng hậu cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, được tỳ nữ thân cận Lan Tâm dìu vào trong điện nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Ninh Yến Lễ đứng đó, áo bào màu mực thẫm không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt tựa ngọc không một gợn sóng, như thể màn thảm kịch vừa rồi chỉ là một vở tuồng không đáng để hắn bận tâm.

Hắn không vội rời đi. Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Lục Hoàng hậu, người vừa ổn định lại tinh thần, khẽ cúi đầu.

“Nương nương, hôm nay người đã phải kinh hãi rồi.” Giọng hắn vẫn đều đều, không chút cảm xúc.

Lục Hoàng hậu khẽ gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: “Đa tạ Ninh thường thị đã ra tay tương trợ. Nếu không có ngài, e rằng hôm nay bản cung đã bị kẻ gian hãm hại.”

“Bảo vệ bệ hạ và nương nương là bổn phận của thần.” Ninh Yến Lễ nói, rồi ánh mắt hắn lướt qua đám cung nữ, dừng lại trên người Thanh Loan đang cúi đầu im lặng. “Chỉ là, thần không ngờ Phượng Nghi Cung lại có một cung nữ lanh lợi và hiểu biết như vậy. Nương nương quả là có mắt nhìn người.”

Lời khen ngợi bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Lục Hoàng hậu. Bà nhìn Thanh Loan, rồi lại nhìn Ninh Yến Lễ, trong lòng dấy lên một tia cảnh giác. Con cáo già này, không bao giờ làm chuyện gì vô cớ.

Thanh Loan cảm thấy tim mình lại đập nhanh. Nàng biết đây là một con dao hai lưỡi. Lời khen của hắn có thể nâng nàng lên, nhưng cũng có thể đẩy nàng vào chỗ chết.

“Ninh thường thị quá khen rồi.” Lục Hoàng hậu mỉm cười tao nhã. “Thanh Loan tuy có chút thông minh, nhưng vẫn còn non dại, cần phải học hỏi nhiều.”

“Nương nương quá khiêm tốn rồi.” Ninh Yến Lễ đột nhiên nói, giọng điệu mang theo một ý vị sâu xa không thể đoán trước. “Thần thấy tỳ nữ này tư chất thông minh, lại có can đảm, nếu được ở Ngự tiền hầu hạ bệ hạ, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ. Không biết nương nương có thể nể mặt thần, cát ái tỳ nữ này không?”

Lời đề nghị này như một tiếng sét đánh ngang tai. Đưa Thanh Loan đến Ngự tiền? Đó chẳng phải là đưa nàng vào hang cọp, đặt nàng ngay dưới mí mắt của hắn sao?

Thanh Loan cúi đầu thấp hơn nữa, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo. Nàng biết đây chính là thử thách tiếp theo của hắn.

Lục Hoàng hậu sững sờ trong giây lát, nhưng rồi bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bà nhìn Ninh Yến Lễ, trong mắt lóe lên một tia sắc bén. Bà biết hắn muốn gì. Hắn muốn kiểm soát Thanh Loan, muốn biến con cờ vừa thể hiện giá trị của bà thành người của hắn.

“Ninh thường thị thật biết nói đùa.” Lục Hoàng hậu nhẹ nhàng đáp, giọng điệu vẫn ôn hòa nhưng ẩn chứa sự kiên quyết không thể lay chuyển. “Thanh Loan là người bản cung đích thân chọn từ Tàng Thư Các, đã theo hầu hạ bản cung nhiều năm, quen việc quen người. Bản cung thực sự không nỡ rời xa. Huống hồ, Thái tử cũng rất quý mến tỳ nữ này. Hay là để hôm khác, bản cung sẽ chọn một cung nữ lanh lợi khác đưa đến cho thường thị, được không?”

Một lời từ chối khéo léo nhưng vô cùng đanh thép. Lục Hoàng hậu đã dùng cả bản thân và Thái tử để làm lá chắn, cho thấy tầm quan trọng của Thanh Loan.

Ninh Yến Lễ nhìn Lục Hoàng hậu, đôi mắt phượng sâu thẳm không hề gợn sóng. Hắn chỉ khẽ cười, một nụ cười nhạt không rõ ý vị. “Nếu nương nương đã nói vậy, thần cũng không dám ép buộc. Chỉ là tiếc cho một nhân tài.”

Nói rồi, hắn hành lễ, xoay người rời đi. Bóng lưng thẳng tắp, áo bào màu mực thẫm hòa vào bóng tối của hành lang, lạnh lẽo và xa cách.

Sau khi Ninh Yến Lễ đi khỏi, Lục Hoàng hậu cho tất cả mọi người lui ra, chỉ giữ lại Thanh Loan. Bà ngồi trên ghế phượng, vẻ mệt mỏi đã biến mất, thay vào đó là một sự uy nghiêm và sắc sảo.

“Ngẩng đầu lên.”

Thanh Loan ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hoàng hậu.

“Hôm nay, ngươi làm rất tốt.” Lục Hoàng hậu nói, giọng điệu không còn vẻ ôn hòa thường ngày. “Nhưng ngươi cũng nên biết, cây cao thì gió cả. Ngươi đã lọt vào mắt xanh của Ninh Yến Lễ, sau này hành sự phải càng thêm cẩn thận.”

“Nô tỳ ghi nhớ lời dạy của nương nương.”

“Bản cung biết ngươi thông minh, cũng biết ngươi có mục đích của riêng mình.” Lục Hoàng hậu nhìn thẳng vào mắt nàng. “Nhưng chỉ cần ngươi một lòng với bản cung và Thái tử, bản cung sẽ không bạc đãi ngươi.”

Bà dừng lại một chút, rồi lấy ra một phong thư đã được niêm phong cẩn thận từ trong tay áo. “Đây là thư bản cung gửi cho phụ thân. Ngày mai, ngươi hãy thay bản cung ra khỏi cung, đến Lục phủ một chuyến, nhất định phải tự tay giao lá thư này cho Thừa tướng.”

Trái tim Thanh Loan đập mạnh. Ra khỏi cung! Đến Lục phủ! Đây là một cơ hội ngàn vàng. Nàng không chỉ có thể thoát khỏi sự ngột ngạt của hoàng cung trong chốc lát, mà còn có thể thiết lập mối quan hệ trực tiếp với Lục gia, thế lực hùng mạnh nhất có thể chống lại Hoài Nam Vương phủ.

Nàng biết đây lại là một bài thử thách nữa. Phong thư này chắc chắn có những dấu hiệu bí mật, chỉ cần nàng có ý định mở ra xem trộm, Lục Thừa tướng sẽ biết ngay.

“Nô tỳ tuân mệnh.” Thanh Loan hai tay nhận lấy phong thư, cảm nhận được sức nặng của nó. Đó không chỉ là một lá thư, mà còn là sự tin tưởng, là cơ hội, và cũng là một con dao kề cổ.

“Đây là lệnh bài xuất cung của Phượng Nghi Cung.” Lục Hoàng hậu đưa cho nàng một tấm thẻ bài bằng đồng. “Cầm lấy nó, ngươi có thể tự do ra vào cung môn. Nhớ kỹ, đây là sự tin tưởng bản cung dành cho ngươi. Đừng để bản cung phải thất vọng.”

“Nô tỳ thề chết cũng không phụ sự tin tưởng của nương nương!” Thanh Loan quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

Khi nàng ngẩng lên, trong mắt đã tràn đầy sự kiên định. Con đường báo thù đầy chông gai, nhưng nàng đã bước đi bước đầu tiên một cách vững chắc. Nàng không chỉ có được sự tin tưởng của Lục Hoàng hậu, mà còn trở thành cái gai trong mắt của cả Ninh Yến Lễ và Lý Mộ Lăng. Bị kẹp giữa những thế lực đáng sợ nhất, nhưng đây cũng chính là vị trí tốt nhất để nàng có thể thao túng ván cờ.

Ngày mai, khi ánh bình minh ló dạng, nàng sẽ lần đầu tiên trong kiếp này bước ra khỏi cánh cửa cung cấm, mang theo hy vọng, hận thù, và một ván cờ sinh tử.




LIÊN HỆ ADMIN