Chương 2 : Trừng Viên Gió Nổi
Xe ngựa của Thẩm phủ dừng lại trước cổng Trừng Viên. Không khí mùa xuân trong lành mang theo hương hoa cỏ dịu nhẹ, nhưng đối với Thẩm Tinh Vãn, nó lại phảng phất mùi máu tanh của kiếp trước. Trừng Viên, khu vườn thượng uyển hoa lệ nhất hoàng cung, nơi bắt đầu cho tấn bi kịch của đời nàng, giờ đây hiện ra trước mắt với vẻ đẹp rực rỡ nhưng cũng đầy cạm bẫy.
Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén cơn cuồng nộ đang chực trào trong lồng ngực. Hôm nay, nàng không phải là con mồi, mà là thợ săn.
Phi Vân cẩn thận đỡ nàng xuống xe. Thẩm Tinh Vãn vừa đặt chân xuống đất, một chiếc xe ngựa nhỏ hơn, trông có phần giản dị, cũng dừng lại ngay phía sau. Cánh rèm được vén lên, một bóng hình yểu điệu trong bộ váy màu hồng phấn vội vã bước xuống, giọng nói ngọt ngào như chuông bạc vang lên: “Tỷ tỷ, tỷ đi nhanh quá, đợi muội với.”
Đó chính là Đường Lâm Nhi. Hôm nay cô ta trang điểm kỹ lưỡng, gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt long lanh ngấn nước, trông càng thêm vẻ đáng thương, yếu đuối. Kiếp trước, chính vẻ ngoài này đã lừa gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả nàng.
Đường Lâm Nhi chạy đến, định khoác tay Thẩm Tinh Vãn một cách thân mật như thường lệ. Nhưng Thẩm Tinh Vãn đã nhẹ nhàng lùi lại một bước, vừa đủ để cánh tay của Đường Lâm Nhi hụt hẫng giữa không trung.
“Tỷ tỷ?” Đường Lâm Nhi ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp thoáng chút bối rối.
Thẩm Tinh Vãn nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng, dễ dãi trước đây. Nàng cất giọng, âm thanh không lớn nhưng đủ để những người xung quanh nghe rõ: “Yến tiệc hôm nay do Thái hậu tổ chức, mời toàn bộ quý nữ trong kinh thành. Ta là đích nữ của Thừa tướng phủ, còn ngươi, Đường Lâm Nhi, ngươi lấy thân phận gì để đi cùng ta?”
Lời nói của Thẩm Tinh Vãn như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Đường Lâm Nhi. Nụ cười trên môi cô ta cứng lại, gương mặt xinh đẹp hết đỏ lại trắng, trông vô cùng khó coi. Các tiểu thư và nha hoàn xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, những ánh mắt tò mò và giễu cợt đổ dồn về phía cô ta.
“Muội… muội là biểu muội của tỷ mà.” Đường Lâm Nhi lắp bắp, đôi mắt ngấn lệ, trông càng thêm đáng thương. “Hôm qua tỷ đã đồng ý cho muội đi cùng mà, chẳng lẽ tỷ chỉ nói đùa thôi sao?”
“Nói đùa?” Thẩm Tinh Vãn nhếch môi cười lạnh. “Ta nhớ không lầm, cha ngươi chỉ là một tri huyện thất phẩm. Một tiểu thư nhà quan thất phẩm, lại chỉ là con vợ lẽ, có tư cách gì tham dự yến tiệc của Thái hậu? Ngươi nghĩ Thẩm gia chúng ta là nơi thu nhận bất cứ ai sao?”
Từng lời, từng chữ của Thẩm Tinh Vãn như những mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Đường Lâm Nhi. Cô ta run rẩy, nước mắt lưng tròng, trông như sắp ngã quỵ. Vị cung nữ gác cổng cũng tiến lên, ái ngại nói: “Thẩm tiểu thư nói phải, trong danh sách của Thái hậu không có tên của vị tiểu thư này.”
Đường Lâm Nhi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Đúng lúc này, Thẩm Tinh Vãn lại bất ngờ bước tới, cầm lấy tay cô ta, giọng nói dịu đi đôi chút nhưng vẫn đầy vẻ kẻ cả: “Thôi được rồi, dù sao cũng là họ hàng xa. Coi như hôm nay ta mang theo một nha hoàn mới vậy.”
Nàng quay sang cung nữ, nói tiếp: “Nàng ta đi theo hầu hạ ta, chắc không có vấn đề gì chứ?”
Cung nữ vội vàng cúi đầu: “Dạ, Thẩm tiểu thư mời vào.”
Thẩm Tinh Vãn mỉm cười, nắm tay Đường Lâm Nhi kéo đi. Đường Lâm Nhi cúi gằm mặt, để mặc cho nàng dẫn vào trong, cảm nhận rõ sự sỉ nhục tột cùng. Bàn tay Thẩm Tinh Vãn ấm áp, nhưng đối với cô ta lúc này lại lạnh lẽo như băng.
Trừng Viên quả không hổ danh là đệ nhất danh viên, trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt. Các tiểu thư áo quần lụa là, tụm năm tụm ba nói cười, khung cảnh đẹp như một bức tranh. Sự xuất hiện của Thẩm Tinh Vãn lập tức thu hút mọi sự chú ý. Nàng vẫn là tâm điểm như kiếp trước, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Vẫn là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đó, nhưng ánh mắt đã sắc bén hơn, nụ cười mang theo vẻ lạnh lùng, khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa không dám đến gần.
Nàng ung dung ngồi vào vị trí cao nhất, còn Đường Lâm Nhi chỉ có thể đứng hầu phía sau, không có chỗ ngồi, trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
“Nha hoàn của Thẩm tiểu thư hôm nay trông lạ quá.”
“Đúng vậy, ăn mặc như tiểu thư, lại còn trang điểm nữa chứ, không biết phép tắc gì cả.”
Những lời xì xào lọt vào tai Đường Lâm Nhi, khiến mặt cô ta nóng bừng. Đúng lúc này, một cung nữ bưng trà đến, thấy cô ta đứng đó, liền đưa thẳng khay trà cho cô ta, coi cô ta như một nha hoàn thực thụ. Đường Lâm Nhi cứng người, không còn cách nào khác, đành phải run rẩy bưng một tách trà dâng lên cho Thẩm Tinh Vãn.
“Tỷ tỷ, mời dùng trà.”
Thẩm Tinh Vãn nhận lấy tách trà, nhẹ nhàng thổi lớp bọt trên mặt, nhưng không uống ngay. Nàng nhìn Đường Lâm Nhi, mỉm cười nói: “Muội muội, muội xem, muội mặc bộ đồ này thật không hợp chút nào. Đã là nha hoàn thì phải có dáng vẻ của nha hoàn chứ. Hay là muội đi thay một bộ đồ khác đi.”
Đường Lâm Nhi không chịu nổi sự sỉ nhục này nữa, cô ta cúi đầu, xoay người chạy đi, nước mắt lã chã rơi.
Thẩm Tinh Vãn nhìn theo bóng lưng cô ta, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo. Màn kịch hay, bây giờ mới thực sự bắt đầu. Nàng biết, Đường Lâm Nhi chạy đi không phải vì tủi thân, mà là để gặp Ngụy Tử Lân, chuẩn bị cho màn kịch “anh hùng cứu mỹ nhân” sắp tới.
Nàng ung dung thưởng trà, trò chuyện cùng các tiểu thư khác, nhưng trong lòng đã tính toán sẵn mọi đường đi nước bước. Một lúc sau, nàng lấy cớ đi dạo cho thoáng, một mình tiến về phía hồ sen.
Nàng cố tình chọn con đường vắng vẻ, đi qua một cây cầu nhỏ, nơi có những viên sỏi được sắp đặt một cách “tình cờ”. Nàng biết, đây chính là nơi Đường Lâm Nhi sẽ ra tay.
Quả nhiên, khi nàng đi đến giữa cầu, Đường Lâm Nhi từ phía sau chạy tới, giả vờ vấp ngã, định đẩy nàng xuống hồ.
“A! Tỷ tỷ cẩn thận!”
Nhưng Thẩm Tinh Vãn đã chuẩn bị từ trước. Ngay khi Đường Lâm Nhi lao tới, nàng nhẹ nhàng nghiêng người, đồng thời đưa chân ra ngáng. Đường Lâm Nhi mất đà, lao thẳng về phía trước, đúng vào chỗ có những viên sỏi trơn trượt.
“Á!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên, Đường Lâm Nhi ngã chổng vó, cả người rơi tõm xuống hồ nước lạnh lẽo.
“Cứu người! Có người rơi xuống hồ!” Thẩm Tinh Vãn hét lên, gương mặt đầy vẻ “kinh hoàng”.
Mọi người xung quanh lập tức xúm lại. Ngụy Tử Lân, người đang “tình cờ” đi dạo gần đó, nghe tiếng hét liền lao tới. Hắn nhìn thấy người rơi xuống hồ là Đường Lâm Nhi chứ không phải Thẩm Tinh Vãn, gương mặt thoáng chút sững sờ và thất vọng. Nhưng màn kịch đã bắt đầu, hắn không thể dừng lại. Hắn vội cởi áo ngoài, nhảy xuống hồ cứu người.
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn, một bóng người cao lớn, uy nghiêm từ xa bước tới. Người đó mặc một bộ triều phục màu đen thêu mãng xà vàng, khí chất lạnh lùng, áp đảo, khiến mọi người xung quanh bất giác im lặng.
Đó là Nhiếp Chính Vương Yến Cảnh Hoán.
Ánh mắt anh lướt qua đám đông hỗn loạn, bỏ qua Ngụy Tử Lân đang vật lộn dưới hồ, mà dừng lại thật lâu trên người Thẩm Tinh Vãn. Anh nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, phức tạp, như muốn nhìn thấu tâm can nàng. Anh nhận ra, nàng đã thay đổi. Ánh trăng sáng của anh, dường như đã được nhuốm một màu đen bí ẩn và quyến rũ.
Thẩm Tinh Vãn cũng cảm nhận được ánh mắt của anh. Nàng ngẩng đầu, đối diện với anh. Bốn mắt nhìn nhau, không gian như ngưng đọng. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy như tất cả những uất hận, đau thương của kiếp trước đều bị ánh mắt ấy nhìn thấu.
Nhưng nàng không hề sợ hãi. Ngược lại, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác an toàn kỳ lạ. Có lẽ, người đàn ông này mới thực sự là đồng minh của nàng trong ván cờ sinh tử này.