Chương 5 : Nước Cờ Hiểm
Rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ, Thẩm Tinh Vãn không cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại, lồng ngực nàng như bị một tảng đá lớn đè nặng. Thử thách của Yến Cảnh Hoán – lấy được binh phù Ký Châu – giống như một ngọn núi sừng sững chắn ngang con đường báo thù của nàng. Đó là vật bất ly thân của Ngụy Tử Lân, là con át chủ bài cho kế hoạch tạo phản của hắn, làm sao có thể dễ dàng lấy được?
Nàng thúc ngựa phi nhanh về phía Thừa tướng phủ, trong lòng đã vạch ra hàng trăm kế hoạch, nhưng kế nào cũng đầy rẫy hiểm nguy. Khi bóng dáng quen thuộc của phủ đệ hiện ra, tim nàng thắt lại. Từ xa, nàng đã thấy một màu đen kịt bao trùm lấy phủ Thừa tướng. Cấm quân của hoàng cung, với những bộ giáp đen lạnh lẽo và trường thương sáng loáng, đã dựng thành một vòng vây sắt đá, chặn đứng mọi lối ra vào.
Thái hậu ra tay thật nhanh và thật tàn nhẫn. Đây không chỉ là một lời cảnh cáo, mà là một sự sỉ nhục, một hành động dằn mặt trắng trợn nhắm vào Thẩm gia.
“Dừng lại! Lệnh của Thái hậu, Thẩm gia bị tình nghi mưu phản, bất cứ ai cũng không được ra vào!” Tên chỉ huy cấm quân hét lên khi thấy nàng phi ngựa tới.
Thẩm Tinh Vãn ghìm cương, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám cấm quân. Nàng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nở một nụ cười khẩy. “Mưu phản? Bằng chứng đâu? Thẩm gia ta ba đời trung liệt, cha ta là Thừa tướng đương triều, các ngươi dựa vào đâu mà dám tùy tiện bao vây phủ đệ của một trọng thần?”
“Đây là lệnh của Thái hậu!”
“Thái hậu cũng không thể đứng trên luật pháp.” Giọng Thẩm Tinh Vãn đanh lại. “Ta vừa từ Nhiếp Chính Vương phủ trở về. Vương gia đã biết chuyện này. Các ngươi có chắc hành động hôm nay của mình sẽ không rước họa vào thân không? Nếu Vương gia đích thân đến hỏi tội, các ngươi nghĩ Thái hậu có đứng ra bảo vệ cho lũ tép riu các ngươi không?”
Nàng cố tình nhắc đến Yến Cảnh Hoán, dùng uy danh của anh để dọa dẫm. Quả nhiên, đám cấm quân nghe đến ba chữ “Nhiếp Chính Vương”, sắc mặt đều biến đổi. Tên chỉ huy có chút do dự. Hắn biết, trong cuộc chiến giữa các thế lực lớn, kẻ chết đầu tiên luôn là những con tốt thí như hắn.
Thẩm Tinh Vãn không cho hắn thời gian suy nghĩ, nàng thúc ngựa tiến lên một bước, ánh mắt sắc như dao. “Tránh ra!”
Tên chỉ huy nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn phải phất tay ra hiệu cho binh lính dạt sang một bên, mở ra một lối đi nhỏ. Thẩm Tinh Vãn ung dung phi ngựa vào trong, để lại sau lưng những ánh mắt kinh sợ và phức tạp.
Vừa vào đến sân trong, cha mẹ nàng đã lao ra, gương mặt thất sắc.
“Vãn nhi, con về rồi! Có sao không?” Thẩm phu nhân ôm chầm lấy nàng, giọng nói run rẩy.
“Cha, mẹ, hai người yên tâm, con không sao.” Nàng trấn an. “Đây chỉ là đòn tâm lý của Thái hậu thôi. Bà ta không có bằng chứng, không dám làm gì chúng ta đâu. Bà ta chỉ muốn ép chúng ta phải khuất phục.”
Thẩm Kính thở dài: “Nhưng cứ bị bao vây thế này cũng không phải là cách. Uy danh của Thẩm gia sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.”
“Cha, đây chính là lúc chúng ta cần phải bình tĩnh nhất.” Thẩm Tinh Vãn đỡ cha mẹ ngồi xuống. “Thái hậu càng muốn chúng ta rối loạn, chúng ta càng phải tỏ ra vững vàng. Việc con đến Nhiếp Chính Vương phủ, bà ta chắc chắn đã biết. Bây giờ, bà ta đang chờ xem phản ứng của Yến Cảnh Hoán. Chỉ cần Vương gia chưa có động thái, bà ta sẽ không dám manh động.”
Nghe con gái phân tích, Thẩm Kính và phu nhân cũng dần bình tĩnh lại. Họ kinh ngạc nhận ra, chỉ sau một đêm, đứa con gái bé bỏng của họ dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đêm đó, Thẩm Tinh Vãn nhốt mình trong thư phòng. Nàng trải một tờ giấy Tuyên Thành lớn, tỉ mỉ vẽ lại sơ đồ phủ đệ của Tam hoàng tử. Từng hành lang, từng gian phòng, từng hòn non bộ, tất cả đều hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ của nàng. Kiếp trước, nàng đã ở đó vô số lần, nơi đó vừa là thiên đường, vừa là địa ngục của nàng.
Nàng khoanh tròn một vị trí – thư phòng của Ngụy Tử Lân. Nàng biết, binh phù Ký Châu được giấu trong một mật thất sau giá sách trong thư phòng đó. Nhưng thư phòng được canh phòng cẩn mật, làm sao có thể vào được?
Nàng cần một con cờ. Một con cờ đủ ngu ngốc, đủ ghen tuông, và đủ tham vọng để tự mình bước vào cái bẫy nàng đã giăng sẵn. Và không ai thích hợp hơn Đường Lâm Nhi.
Sáng hôm sau, nàng cho gọi một nha hoàn thân tín, đưa cho cô ta một bức thư và dặn dò kỹ lưỡng. Bức thư được gửi đến Tam hoàng tử phủ, nhưng người nhận lại là Đường Lâm Nhi.
Đường Lâm Nhi đang ở trong phòng, tức giận đập phá đồ đạc. Thất bại ở Trừng Viên khiến cô ta mất hết mặt mũi, lại còn bị Ngụy Tử Lân lạnh nhạt. Khi nha hoàn mang thư của Thẩm Tinh Vãn đến, cô ta định xé ngay lập tức. Nhưng khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc, cô ta lại do dự.
Tò mò và đố kỵ, cô ta mở bức thư ra. Nội dung trong thư không hề có một lời trách móc hay đe dọa. Ngược lại, đó là những lời lẽ của một người chị gái đang đau khổ, tuyệt vọng. Thẩm Tinh Vãn viết rằng nàng bị ép phải liên minh với Nhiếp Chính Vương, rằng nàng rất sợ hãi sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh ta. Nàng viết rằng, trong lòng nàng vẫn chỉ có một mình Ngụy Tử Lân, và nàng vô cùng đau khổ khi thấy hắn và Đường Lâm Nhi hạnh phúc bên nhau. Cuối thư, nàng hẹn gặp Đường Lâm Nhi ở một quán trà vắng vẻ, nói rằng có chuyện quan trọng muốn “trút bầu tâm sự”.
Đường Lâm Nhi đọc xong, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Nhưng sự ghen tuông và lòng hiếu thắng đã chiến thắng lý trí. Cô ta muốn xem, Thẩm Tinh Vãn, kẻ chiến thắng hôm qua, rốt cuộc thảm hại đến mức nào.
Tại quán trà Mặc Hương, trong một gian phòng riêng, hai người phụ nữ từng là chị em thân thiết ngồi đối diện nhau. Thẩm Tinh Vãn không trang điểm, gương mặt có chút xanh xao, mệt mỏi. Nàng ta chỉ im lặng uống trà, đôi mắt đẹp ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
“Tỷ tỷ tìm muội có việc gì?” Đường Lâm Nhi lên tiếng trước, giọng điệu có chút hả hê.
Thẩm Tinh Vãn ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ. “Lâm Nhi, tỷ… tỷ thật sự rất sợ. Nhiếp Chính Vương… hắn ta là một con người đáng sợ. Tỷ không muốn gả cho hắn.”
Nàng bắt đầu màn kịch của mình, diễn vai một người phụ nữ yếu đuối, đáng thương. “Tỷ biết, bây giờ muội và Tam hoàng tử đang rất hạnh phúc. Tỷ không có ý định phá hoại. Tỷ chỉ muốn hỏi muội một điều… tình cảm của hoàng tử dành cho muội, có thật lòng không?”
“Tất nhiên là thật lòng!” Đường Lâm Nhi đáp ngay, như bị chạm vào lòng tự ái.
“Vậy sao?” Thẩm Tinh Vãn cười buồn. “Vậy tại sao… chàng vẫn giữ những thứ thuộc về ta? Tại sao chàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng muội?”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Đường Lâm Nhi. “Muội có biết về binh phù Ký Châu không? Đó là thứ quan trọng nhất của chàng, là con át chủ bài cho đại nghiệp sau này. Chàng từng nói, sẽ chỉ trao nó cho người phụ nữ mà chàng tin tưởng nhất, người sẽ trở thành Hoàng hậu của chàng. Muội nói xem, chàng đã trao nó cho muội chưa?”
Từng lời của Thẩm Tinh Vãn như những mũi kim châm vào trái tim đầy nghi kỵ của Đường Lâm Nhi. Cô ta cứng người lại. Binh phù Ký Châu? Cô ta chưa từng nghe Ngụy Tử Lân nhắc đến.
“Tỷ… tỷ nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Thẩm Tinh Vãn lắc đầu, đứng dậy. “Có lẽ là tỷ đã nghĩ nhiều rồi. Muội đừng để trong lòng. Tỷ chỉ mong muội được hạnh phúc.”
Nói rồi, nàng bỏ đi, để lại Đường Lâm Nhi ngồi một mình với mớ suy nghĩ hỗn loạn và ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy dữ dội trong lòng.
Thẩm Tinh Vãn biết, mồi đã được thả. Con cá tham lam kia, sớm muộn gì cũng sẽ cắn câu.