Chương 2 : Anh Hùng Cứu Soái Ca

Đầu óc Hạng Cẩm Đường rối như tơ vò. Hai ngày, nàng chỉ có vỏn vẹn hai ngày.

Nàng đã nghĩ ra hai phương án, nhưng cả hai đều bất khả thi.

Thứ nhất, giả bệnh. Nàng đường đường là nữ tướng quân, thân thể cường tráng được rèn giũa qua bao năm tháng, đột nhiên ngã bệnh nặng? Thái y trong cung không phải kẻ ngốc, chỉ cần bắt mạch là có thể vạch trần ngay lập tức.

Thứ hai, tìm người đính hôn. Kế này nghe có vẻ hợp lý, nhưng ai dám đến Hạng phủ cầu thân? Danh tiếng của nàng quá lớn, tài năng của nàng quá nổi bật, khiến cho toàn bộ nam nhân trong thành Lê Dương đều tự ti mặc cảm, không dám bén mảng tới.

“Tiểu di!”

Giọng nói trong trẻo của cô cháu gái A Mạn kéo Hạng Cẩm Đường ra khỏi dòng suy nghĩ tuyệt vọng. A Mạn lém lỉnh bịt mắt nàng từ phía sau: “Đoán xem con là ai nào!”

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ, vô lo của A Mạn, Hạng Cẩm Đường chỉ khẽ thở dài. A Mạn từ nhỏ đã được định sẵn lương duyên, đâu cần phải lo lắng những chuyện này.

“Tiểu di, người sao lại ủ rũ thế? Chúng ta ra ngoài chơi đi!” A Mạn kéo tay nàng, nũng nịu. Không nỡ làm cháu gái thất vọng, Hạng Cẩm Đường đành gật đầu đồng ý.

Đường phố huyên náo, tấp nập người qua lại. A Mạn vui vẻ như chim sáo, kéo Hạng Cẩm Đường đi hết hàng quán này đến sạp hàng khác. Bỗng nhiên, đám đông phía trước xôn xao, ào ào đổ dồn về một hướng. A Mạn hiếu kỳ, cũng kéo tay tiểu di chạy theo dòng người.

Khi đến Tây thị, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều phải nín thở.

Một cỗ xe ngựa hoàng gia hoa lệ đang dừng giữa đường, phu xe và ngựa đều đã ngã gục, không rõ sống chết. Phía trước cỗ xe, một nam nhân tuấn mỹ như tranh vẽ đang bị một kẻ mặt mày hung tợn kề dao vào cổ uy hiếp. Nam nhân đó thân hình mảnh khảnh, mái tóc đen dài có vài sợi lòa xòa trước vầng trán trắng ngần, đôi mắt phượng nhắm nghiền vì sợ hãi, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy. Dù đang cận kề cái chết, vẻ đẹp của hắn vẫn khiến người ta phải kinh diễm.

Quan binh đã vây kín cả con phố. Tên cầm đầu lớn tiếng quát: “Tên gian tặc kia, ngươi ăn cắp tình báo triều đình, vượt ngục bỏ trốn, nay còn dám bắt giữ vương gia! Mười cái đầu cũng không đủ cho ngươi đâu!”

“Tất cả lui ra!” Kẻ bắt cóc gầm lên, lưỡi dao sắc bén di chuyển trên khuôn mặt của vị vương gia, khiến người xem thót tim. “Dám tiến thêm một bước, Lăng An Vương gia của các ngươi sẽ mất mạng!”

Lăng An Vương gia. Hạng Cẩm Đường nhíu mày. Nàng có nghe về vị vương gia này. Tên húy là Vương Lạc Xuyên, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, mẫu thân lại có địa vị thấp kém nên không được tiên hoàng coi trọng. Hắn chỉ là một vương gia hữu danh vô thực, ngày ngày uống thuốc bồi bổ, quanh quẩn trong vườn, không ngờ lại gặp phải đại nạn này.

“Ngươi!” Kẻ gian tặc đột nhiên nhìn về phía Hạng Cẩm Đường, lúc này nàng đang mặc một bộ váy hồng nhạt trông vô cùng mềm yếu. “Đi dắt ngựa đến đây! Nhanh lên, nếu không ta giết hắn!”

“Không được!” Viên quan vội vàng ngăn lại. “Để một cô nương đi dắt ngựa chẳng khác nào nộp mạng cho hổ đói.”

Thấy quan binh do dự, tên gian tặc liền ấn mạnh lưỡi dao, một vệt máu đỏ tươi rỉ ra từ cổ Vương Lạc Xuyên. Hắn nghiến răng: “Ta không muốn nói lại lần thứ hai.”

Vương Lạc Xuyên đau đớn nhăn mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Thấy tình hình nguy cấp, Hạng Cẩm Đường không chần chừ nữa, lập tức chạy đi tìm ngựa. Nàng cố ý chọn một con ngựa trông gầy yếu nhất, nhặt thêm một cành cây khô bên đường rồi chậm rãi dắt nó quay lại.

Ánh mắt của tên gian tặc bị con ngựa thu hút hoàn toàn. Chính là lúc này!

Hạng Cẩm Đường nhanh như chớp, tung một cước hiểm hóc vào hạ bộ của hắn, đồng thời kéo giật Vương Lạc Xuyên ra khỏi vòng kiềm tỏa. Tên gian tặc đau đớn gập người nhưng vẫn cố gượng dậy, điên cuồng lao về phía Hạng Cẩm Đường.

Ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh. Cành cây trong tay nàng biến thành vũ khí lợi hại. Nàng xoay người uyển chuyển, tà váy hồng xòe ra như một đóa hoa, cành cây vẽ nên những đường cong chết chóc trong không khí. Tên gian tặc chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng yếu huyệt, ngã lăn ra đất co giật rồi bất tỉnh.

Vương Lạc Xuyên lảo đảo đứng dậy, vết thương khiến đầu óc hắn choáng váng. Hắn nhìn Hạng Cẩm Đường bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ.

Quan binh lập tức ùa lên. Khi nhận ra nàng, họ kinh ngạc hô lớn: “Là Hạng tướng quân! Nữ tướng quân số một triều ta!”

A Mạn tự hào chạy đến ôm chầm lấy nàng: “Tiểu di, người lợi hại quá!”

Vương Lạc Xuyên được người hầu đỡ lấy, giọng nói yếu ớt: “Thì ra là nữ tướng quân. Đại ân cứu mạng của tướng quân, bản vương không biết lấy gì báo đáp…”

A Mạn nghe câu nói quen thuộc này, liền nhanh nhảu chen vào: “Hay là người lấy thân báo đáp đi?”

Cả Hạng Cẩm Đường và Vương Lạc Xuyên đều sững sờ.

Nhưng ngay sau đó, trong đầu Hạng Cẩm Đường lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Đúng vậy! Đây chính là lối thoát hoàn hảo nhất! Cho dù Vương Lạc Xuyên không đồng ý một cuộc hôn nhân thật sự, nhưng vì ơn cứu mạng, một hôn ước giả để giúp nàng tránh thánh chỉ chắc chắn anh ta sẽ không từ chối.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Vương Lạc Xuyên với ánh mắt đầy mong đợi.

Vương Lạc Xuyên nhìn nàng, ánh mắt dần mơ hồ vì mất máu. Hắn khẽ gật đầu một cái rồi mềm nhũn, ngất lịm đi.

Khoảnh khắc đó, tim Hạng Cẩm Đường như vỡ òa trong vui sướng.

“Thật không biết xấu hổ!”

Một giọng nói lạnh lùng, châm biếm vang lên từ phía sau. Một cỗ xe ngựa tinh xảo khác đã dừng lại tự lúc nào. Chu Vân Khởi chậm rãi vén rèm, bước xuống xe, ánh mắt khinh miệt nhìn nàng.

“Cứu người là bổn phận, sao lại có thể ép vương gia cưới mình? Tướng quân vì vóc người thô kệch mà mãi không gả đi được, nên sốt ruột đến thế sao? Cẩn thận dọa vương gia chạy mất, cả đời này đừng mong thành hôn.”

“Không phiền Chu đại nhân quan tâm.” Hạng Cẩm Đường siết chặt nắm tay.

Ánh mắt Chu Vân Khởi trở nên u ám, hắn cười khẩy một tiếng, thì thầm một câu chỉ đủ để mình nàng nghe thấy.

“Cả đời này, nàng cũng đừng mong chạy thoát.”

 




LIÊN HỆ ADMIN