Chương 2 : Lựa Chọn Của Hoàng Kim

Sau cái ngày chạm trán với Hạ Hầu Úy, tâm trạng của Chử Vệ Liên vẫn còn trĩu nặng. Hình ảnh đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ chết của hắn cứ lởn vởn trong tâm trí nàng, không phải vì thương hại, mà vì một cảm giác bất an khó tả. Hắn quá im lặng, quá cam chịu, giống như một con thú bị thương đang thu mình lại, chờ đợi thời cơ để vồ lấy con mồi. Nàng chính là con mồi đó. Nàng phải giết hắn trước khi hắn kịp ra tay.

Ngay khi những ý nghĩ đen tối đó còn đang cuộn trào, Vương cô cô đã đích thân đến mời nàng.

“Tiểu thư, Thái hậu nương nương cho gọi người đến chính đường,” bà nói, giọng điệu có phần trang trọng hơn thường lệ, đôi môi mím lại thành một nụ cười đầy ẩn ý. “Có một vị khách quý, người muốn giới thiệu cho tiểu thư.”

Chử Vệ Liên khẽ nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng đoán ra. “Khách quý” mà cô cô nàng muốn giới thiệu vào lúc này, ngoài Nhị hoàng tử Hạ Hầu Tấn ra, còn có thể là ai khác?

Trong lòng nàng dấy lên một niềm hy vọng. Đây chính là con đường thoát của nàng. Một con đường trải đầy gấm hoa, quyền lực và vinh quang, hoàn toàn trái ngược với số phận bi thảm trong giấc mơ.

Càn Ninh Cung được trang hoàng lộng lẫy, cột sơn son thếp vàng, lư hương bằng đồng tỏa ra làn khói trầm hương nghi ngút. Thái hậu, người phụ nữ quyền lực nhất hậu cung, đang ngồi trên phượng tọa, dáng vẻ vừa uy nghiêm vừa từ ái. Thấy cháu gái bước vào, bà mỉm cười hiền hậu, vẫy tay gọi nàng lại gần.

“Miên Miên, lại đây với cô cô.”

Chử Vệ Liên yểu điệu bước tới, cúi đầu hành lễ. Thái hậu nắm lấy tay nàng, bàn tay ấm áp của bà khẽ vỗ về lên mu bàn tay nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

“Con bé này, dạo này sao trông xanh xao quá vậy? Lại gặp ác mộng sao?” Giọng bà đầy lo lắng.

Chử Vệ Liên mỉm cười nhẹ, cố che giấu sự mệt mỏi trong đáy mắt. “Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng để cô cô bận tâm ạ.” Nàng không muốn kể cho Thái hậu nghe về những cơn ác mộng, bởi chúng quá hoang đường và đáng sợ. Hơn nữa, nàng không muốn người lớn tuổi phải lo lắng cho mình.

Thái hậu khẽ thở dài, bà thừa thông minh để biết cháu gái mình đang che giấu điều gì, nhưng bà không vạch trần. Bà chỉ chuyển chủ đề, nụ cười càng thêm sâu xa. “Con cũng đã mười bảy tuổi rồi, đã đến lúc phải tính chuyện chung thân đại sự. Con thấy Nhị hoàng tử Hạ Hầu Tấn thế nào?”

Cuối cùng cũng đến. Chử Vệ Liên cúi đầu, hai má ửng hồng, giả vờ ngượng ngùng. “Chuyện này… đều do cô cô định đoạt ạ.”

Thái hậu cười ha hả, vô cùng hài lòng với thái độ của nàng. “Con bé ngốc này. Chuyện cả đời người, sao có thể để ta định đoạt hoàn toàn được? Ta chỉ là người bắc cầu, còn có đi qua hay không là tùy thuộc vào con. Tấn nhi là đứa trẻ ta nhìn từ nhỏ đến lớn, văn võ song toàn, dung mạo xuất chúng, lại được hoàng thượng yêu thương. Hơn nữa, nó vẫn chưa có chính phi. Nếu con không có ý kiến gì, ta sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau.”

Lời của Thái hậu như một liều thuốc an thần, khiến tâm trí đang căng như dây đàn của Chử Vệ Liên được thả lỏng. Nàng biết đây là cơ hội tốt nhất của mình. Gả cho Hạ Hầu Tấn, trở thành Nhị hoàng tử phi, tương lai có thể là Hoàng hậu, đó là cách duy nhất để nàng thoát khỏi nanh vuốt của Hạ Hầu Úy, để cơn ác mộng kia vĩnh viễn chỉ là một giấc mơ.

“Vâng ạ.” Nàng lí nhí đáp, giọng nói ngọt ngào như mật.

Cuộc gặp gỡ được sắp xếp ngay buổi chiều hôm đó tại ngự hoa viên.

Hạ Hầu Tấn quả đúng như những gì Thái hậu miêu tả. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc, thêu hoa văn kỳ lân tinh xảo, dáng người cao ráo, phong thái đĩnh đạc. Ngũ quan của hắn tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, khi cười lên lại càng thêm cuốn hút. Hắn toát ra khí chất vương giả bẩm sinh, vừa cao quý, vừa ôn hòa, khiến người khác vừa kính nể vừa muốn lại gần. Hắn là mặt trời, còn Hạ Hầu Úy chỉ là một cái bóng ẩm ướt trong góc tối.

“Tham kiến Thái hoàng tổ mẫu, tham kiến Chử tiểu thư.” Hắn hành lễ, giọng nói trầm ấm dễ nghe.

“Đây có phải là Miên Miên biểu muội mà tổ mẫu muốn giới thiệu cho con không?” Ánh mắt hắn dừng lại trên người Chử Vệ Liên, không hề che giấu sự kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Chử Vệ Liên thẹn thùng cúi đầu, tim đập loạn nhịp. Nàng đã gặp qua không ít công tử thế gia, nhưng chưa ai có được khí chất và dung mạo như Hạ Hầu Tấn.

Thái hậu cười vui vẻ: “Đúng vậy, đây là Miên Miên, cháu gái của ta. Hai đứa cũng từng gặp nhau lúc nhỏ rồi, không biết Tấn nhi còn nhớ không?”

Hạ Hầu Tấn cười đáp: “Dù đã nhiều năm không gặp, nhưng dung mạo xinh đẹp của biểu muội thì con không thể nào quên được. Hồi nhỏ, biểu muội hay theo sau Thái hoàng tổ mẫu, giống như một cái đuôi nhỏ đáng yêu vậy.”

Câu nói của hắn khiến không khí trở nên thoải mái hơn. Chử Vệ Liên cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp lại: “Nhị điện hạ quá khen. Điện hạ lúc nhỏ cũng rất nghịch ngợm, thường trèo cây hái quả cho muội ăn.”

Hai người trò chuyện qua lại vài câu, chủ yếu là về những kỷ niệm thời thơ ấu. Mặc dù không quá thân thiết, nhưng cuộc đối thoại diễn ra rất tự nhiên và vui vẻ. Chử Vệ Liên có thể cảm nhận được sự chân thành và tôn trọng từ Hạ Hầu Tấn. Hắn không hề tỏ ra kiêu ngạo vì thân phận hoàng tử của mình, ngược lại còn rất tinh tế và biết cách quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Đây đúng là một người chồng lý tưởng. Nàng thầm nghĩ, trong lòng càng thêm quyết tâm phải nắm bắt lấy cơ hội này.

Cuộc gặp gỡ kết thúc trong sự hài lòng của Thái hậu. Bà nhìn hai đứa cháu, một trai một gái, trai tài gái sắc, thật là một đôi trời sinh.

Trên đường trở về Càn Ninh Cung, tâm trạng của Chử Vệ Liên vô cùng tốt. Nàng cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng ngàn cân. Tương lai tươi sáng đang ở ngay trước mắt, chỉ cần nàng bước tới là có thể nắm lấy. Cơn ác mộng kia, rồi sẽ tan biến như sương khói mà thôi.

Nhưng nàng không hề biết rằng, khi nàng đang chìm đắm trong niềm vui và hy vọng, thì ở một góc khuất của hoàng cung, một đôi mắt vẫn luôn dõi theo nàng.

Hạ Hầu Úy đã biết chuyện nàng gặp gỡ Nhị hoàng tử. Hắn biết tất cả. Hắn không cam tâm.

Ngày hôm sau, khi Chử Vệ Liên đang cùng Thái hậu thưởng trà trong chính đường, một tên thái giám hớt hải chạy vào bẩm báo: “Bẩm Thái hậu nương nương, Tam hoàng tử cầu kiến.”

Thái hậu nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự không vui. “Hắn đến đây làm gì?”

Tên thái giám run rẩy đáp: “Bẩm, Tam hoàng tử nói… nói có chuyện oan khuất, muốn cầu xin nương nương làm chủ.”

Chử Vệ Liên nghe thấy cái tên Hạ Hầu Úy, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại. Hắn đến đây làm gì? Lại giở trò gì nữa đây? Nàng cảm thấy một cơn chán ghét dâng lên, giống như vừa ăn phải một con ruồi.

“Cho hắn vào.” Thái hậu lạnh lùng ra lệnh.

Một lát sau, Hạ Hầu Úy bước vào. Hắn vẫn mặc bộ y phục cũ kỹ, bạc màu, dáng người gầy gò, xanh xao. Nhưng hôm nay, trên mặt hắn không còn vẻ tĩnh lặng như thường ngày, mà là một sự phẫn uất và đau khổ tột cùng. Hắn đi thẳng đến giữa đại điện, quỳ rạp xuống đất, giọng nói khàn đặc:

“Thần nhi tham kiến Thái hoàng tổ mẫu. Thần nhi có chuyện oan ức, cầu xin người minh xét!”

Hắn dập đầu thật mạnh, trán va xuống nền gạch lạnh lẽo, phát ra một tiếng “cộp” khô khốc.

Thái hậu hờ hững nhấp một ngụm trà. “Ngươi có oan ức gì, cứ nói đi.”

“Bẩm, hôm qua, Ngô tiệp dư vì chuyện Lục hoàng tử bị ngã xuống hồ, đã vu cho thần nhi là người đẩy ngã. Hoàng hậu không tra xét rõ ràng, đã phạt thần nhi quỳ dưới mưa cả một đêm. Thần nhi thân thể yếu đuối, suýt nữa đã không qua khỏi. Cầu xin Thái hoàng tổ mẫu tra lại vụ việc, trả lại sự trong sạch cho thần nhi!”

Hắn nói, giọng điệu bi thương, hai vai run lên bần bật.

Chử Vệ Liên ngồi bên cạnh, im lặng quan sát. Nàng biết Ngô tiệp dư là người của Hoàng hậu, mà Hoàng hậu lại không ưa gì Chử gia và Thái hậu. Vụ việc này, tám phần là Ngô tiệp dư cố tình gây sự. Nhưng nàng không quan tâm. Nàng chỉ thấy sự xuất hiện của Hạ Hầu Úy thật chướng mắt.

Nàng nhìn bộ dạng thảm hại của hắn, cố gắng tìm kiếm dấu vết của vị hoàng đế tàn bạo trong mơ. Nhưng nàng không thấy. Trước mắt nàng chỉ là một thiếu niên yếu đuối, đáng thương, đang cố gắng bám víu vào một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nhưng chính sự đáng thương đó lại khiến nàng càng thêm căm ghét.

Trong giấc mơ, hắn cũng từng dùng bộ dạng này để lừa gạt nàng.

“Chuyện này thuộc thẩm quyền của Hoàng hậu, ai gia không tiện can thiệp.” Thái hậu lạnh nhạt nói, đặt chén trà xuống. “Ngươi lui đi.”

Hạ Hầu Úy sững sờ, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy tuyệt vọng. Hắn nhìn Thái hậu, rồi lại nhìn sang Chử Vệ Liên. Ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng, mang theo một sự khẩn cầu thầm lặng.

Sự khẩn cầu đó, như một mũi kim, châm vào lòng Chử Vệ Liên. Nàng ghét nhất là ánh mắt đó.

Nàng đứng dậy, bước đến trước mặt hắn, giọng điệu cao ngạo, lạnh lùng như băng tuyết tháng chạp.

“Tam hoàng tử, ngươi cho rằng chỉ cần đến đây khóc lóc vài câu là có thể thay đổi được gì sao? Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, có giống một vị hoàng tử không? Hay chỉ giống một con chó hoang đáng thương?”

Nàng cúi xuống, ghé sát vào tai hắn, giọng nói thì thầm nhưng đủ để chỉ mình hắn nghe thấy: “Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có oan ức thật hay không, ta cũng không quan tâm. Ta chỉ muốn ngươi biến mất khỏi mắt ta. Ngươi có hiểu không?”

Mỗi lời nàng nói ra, đều như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của hắn.

Hạ Hầu Úy toàn thân cứng đờ, đôi mắt mở to, nhìn nàng không chớp. Trong đáy mắt, sự khẩn cầu biến mất, thay vào đó là một nỗi đau đớn đến tột cùng, rồi dần dần, nỗi đau đó ngưng tụ lại, hóa thành một sự căm hận sâu sắc.

Hắn từ từ cúi đầu, che đi ánh mắt của mình. “Thần nhi… đã hiểu.”

Rồi hắn lảo đảo đứng dậy, không nói thêm một lời nào, quay người bước đi. Bóng lưng gầy gò của hắn, trong ánh nắng chiều, trông thật cô độc và thê lương.

Nhìn theo bóng hắn, Chử Vệ Liên cảm thấy một sự khoái trá bệnh hoạn. Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt của hắn lúc cuối, sao lại giống trong mơ đến vậy?

Đêm đó, cơn ác mộng lại tìm đến.

Lần này, giấc mơ còn rõ ràng và đáng sợ hơn. Nàng thấy mình bị trói trên giường, còn Hạ Hầu Úy, đã trở thành hoàng đế, đang ngồi bên cạnh, tay cầm một con dao nhỏ, chậm rãi rạch lên da thịt nàng.

“Nàng biết không, Miên Miên,” hắn nói, giọng điệu dịu dàng đến rợn người, “mỗi một vết sẹo trên người nàng, đều là một lần nàng làm trẫm tổn thương. Trẫm phải khắc ghi tất cả, để nàng vĩnh viễn không thể quên.”

Máu tươi chảy ra, nỗi đau thể xác không bằng một phần vạn nỗi kinh hoàng trong tâm hồn. Nàng hét lên, nhưng không thành tiếng.

“Đừng sợ,” hắn cười, nụ cười đẹp đến ma mị, “trẫm sẽ không giết nàng đâu. Trẫm muốn nàng sống, sống để làm bạn với trẫm, mãi mãi.”

“A!”

Chử Vệ Liên choàng tỉnh, tim đập như trống dồn. Cả người nàng run lên, theo quán tính đưa tay sờ lên cơ thể. Làn da vẫn mịn màng, không có vết sẹo nào.

Nhưng nỗi sợ hãi thì vẫn còn đó, chân thực đến đáng sợ.

Nàng nhận ra, hành động của nàng ở hiện tại, không những không thể thay đổi được tương lai, mà dường như, còn đang đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho cơn ác mộng kia ngày một đến gần hơn.

 




LIÊN HỆ ADMIN