Chương 4 : Ván Cờ Lật Ngược
Trở lại Càn Ninh Cung, Chử Vệ Liên cảm thấy không khí xung quanh đặc quánh lại, ngột ngạt hơn cả đêm đông giá rét. Sự đắc thắng ngắn ngủi đã tan biến, thay vào đó là một nỗi lo âu lạnh lẽo len lỏi vào từng thớ thịt. Nàng đã tính sai. Nàng đã không tính đến việc Lục hoàng tử sẽ tỉnh lại, càng không tính đến việc lời nói của một đứa trẻ lại có sức nặng đến vậy.
“Vào đây.” Giọng Thái hậu vang lên từ trong chính đường, không còn vẻ hiền hậu thường ngày mà đanh lại, ẩn chứa một sự tức giận bị kìm nén.
Chử Vệ Liên hít một hơi sâu, chỉnh lại y phục rồi bước vào. Nàng quỳ xuống, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người cô quyền lực của mình.
“Ngẩng đầu lên.”
Nàng từ từ ngẩng đầu. Thái hậu đang ngồi trên phượng tọa, ánh mắt sắc như dao, nhìn xoáy vào nàng. Bà không hỏi “có phải con làm không”, bởi bà biết, ngoài cháu gái cưng của bà ra, không ai có gan và có cả lý do để làm chuyện này.
“Miên Miên,” giọng Thái hậu trầm xuống, “con có biết con vừa gây ra chuyện gì không?”
“Cháu…” Chử Vệ Liên mấp máy môi, “Cháu chỉ muốn…”
“Muốn trừ họa?” Thái hậu ngắt lời, giọng điệu mang theo một tia thất vọng. “Con nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Hạ Hầu Úy dù sao cũng là hoàng tử, là huyết mạch của hoàng gia. Giết một hoàng tử, dù là hoàng tử bị thất sủng, cũng không phải chuyện dễ dàng. Con đã quá nóng vội, quá xem thường ván cờ chính trị trong cung.”
Thái hậu đứng dậy, đi đi lại lại trước mặt nàng. “Lục hoàng tử đã tỉnh lại minh oan cho nó. Bây giờ, chuyện nó hành thích Nhị hoàng tử trở nên vô cùng đáng ngờ. Hoàng hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để gây khó dễ cho Chử gia chúng ta. Con đã tự đẩy mình vào thế khó rồi.”
Nghe những lời trách mắng của cô cô, Chử Vệ Liên chỉ biết cúi đầu im lặng. Nàng biết mình đã sai, nhưng nàng không hối hận. Nếu có cơ hội, nàng vẫn sẽ làm vậy.
Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của cháu gái, Thái hậu khẽ thở dài. Trách thì trách, nhưng bà vẫn phải tìm cách bảo vệ nó. “Thôi được rồi. Chuyện đã đến nước này, có trách mắng cũng vô ích. Kẻ đồng lõa với con là ai?”
“Thái giám Trương Đức ở chuồng ngựa.”
“Lập tức cho người xử lý hắn,” Thái hậu ra lệnh không chút do dự. “Hắn không thể sống sót để mở miệng. Ai gia sẽ gây sức ép với hoàng thượng, bắt ngài phải kết thúc vụ án này càng nhanh càng tốt. Cứ nói là một sự hiểu lầm, do cung tên có vấn đề là được. Con phải nhớ, Miên Miên, trong cung này, kẻ thắng không phải là kẻ đúng, mà là kẻ có quyền lực.”
Chử Vệ Liên rùng mình trước sự tàn nhẫn và quyết đoán của cô cô. Nàng gật đầu, lập tức cho gọi một thị vệ thân tín, ra lệnh cho hắn đến chuồng ngựa “bịt miệng” Trương Đức vĩnh viễn. Nàng đã bước một chân vào con đường tội lỗi, và nàng không thể quay đầu lại.
Nhưng khi thị vệ của nàng đến nơi, Trương Đức đã chết. Hắn treo cổ tự vẫn trong phòng của mình, bên cạnh là một bức thư tuyệt mệnh, nhận hết mọi tội lỗi về mình, nói rằng do tư thù cá nhân nên đã hãm hại Tam hoàng tử.
Cái chết của Trương Đức quá đột ngột, quá “đúng lúc”, khiến mọi chuyện càng thêm phần kỳ quái. Chử Vệ Liên nhận được tin báo, trong lòng không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm bất an. Ai đã ra tay trước nàng một bước? Là Hạ Hầu Úy sao? Hắn làm sao có thể ra lệnh cho người trong cung khi đang bị giam giữ? Hay còn một thế lực nào khác đang giật dây phía sau? Ván cờ này, dường như còn có những người chơi mà nàng không hề biết.
Sự việc của Trương Đức tạm thời gác lại, nhưng rắc rối của Chử Vệ Liên vẫn chưa kết thúc. Chiều hôm đó, Hạ Hầu Tấn đến Càn Ninh Cung thăm nàng. Hắn vẫn dịu dàng, quan tâm như mọi khi, nhưng trong ánh mắt, nàng có thể thấy một sự xa cách và nghi ngờ mơ hồ.
“Miên Miên, muội không sao chứ?” Hắn hỏi, giọng nói vẫn trầm ấm, nhưng không còn sự tin tưởng tuyệt đối như trước.
“Muội không sao, cảm ơn điện hạ đã quan tâm.” Nàng cố mỉm cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo.
Hai người ngồi đối diện nhau, không khí trở nên im lặng đến khó xử. Cuối cùng, Hạ Hầu Tấn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Chuyện ở bãi săn… thật kỳ lạ. Tam đệ trước giờ tuy có phần lầm lì, nhưng ta không tin nó lại có gan làm ra chuyện tày trời như vậy. Huống hồ, nó vừa mới cứu Lục đệ.”
Mỗi lời hắn nói ra, đều như một mũi kim châm vào lòng nàng. “Có lẽ… có lẽ là một sự hiểu lầm thôi ạ. Cung tên có vấn đề, lại thêm hoảng loạn, nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy.” Nàng lặp lại đúng những gì Thái hậu đã dặn.
Hạ Hầu Tấn nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. “Ta cũng mong là vậy. Lúc bị thị vệ bắt đi, Tam đệ trông rất bình tĩnh, thậm chí còn có phần… thương hại. Ta không hiểu nổi.”
Sự bình tĩnh của hắn. Đúng vậy, hắn quá bình tĩnh. Một người bị vu cho tội chết mà lại có thể bình tĩnh như vậy, chỉ có hai khả năng: hoặc là hắn vô tội và đã có cách thoát thân, hoặc là hắn chính là kẻ chủ mưu của một âm mưu còn lớn hơn. Dù là khả năng nào, Chử Vệ Liên cũng cảm thấy một mối đe dọa cực lớn.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự gượng gạo. Hạ Hầu Tấn rời đi, mang theo sự nghi ngờ. Chử Vệ Liên biết, một vết rạn đã xuất hiện trong mối quan hệ của họ. Nàng phải nhanh chóng giải quyết Hạ Hầu Úy, nếu không, nàng sẽ mất tất cả.
Cuộc thẩm vấn diễn ra vào ngày hôm sau tại Thừa Thiên Điện. Dưới sức ép của Thái hậu, hoàng thượng chỉ cho thẩm vấn qua loa cho có lệ. Chử Vệ Liên, với tư cách là “nạn nhân” và nhân chứng, một mực khẳng định mình đã thấy Hạ Hầu Úy giương cung, nhưng có thể do hoảng loạn nên đã nhìn nhầm.
Khi Hạ Hầu Úy được dẫn vào, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Hắn không hề kêu oan, cũng không hề phản bác. Khi hoàng thượng hỏi hắn có nhận tội không, hắn đã làm một việc khiến tất cả mọi người, kể cả Chử Vệ Liên, phải sững sờ.
Hắn quỳ xuống, dập đầu, giọng nói mang theo sự sợ hãi và hối lỗi.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần không có ý hành thích Nhị ca. Chuyện là… cây cung mà nhi thần được phát có vấn đề. Khi nhi thần giương cung định bắn một con thỏ, dây cung đột nhiên bật mạnh, mũi tên bay đi không kiểm soát. Đúng lúc đó, Chử tiểu thư lại ngã ngựa, Nhị ca quay lại, nên mũi tên mới bay về phía huynh ấy. Tất cả chỉ là một tai nạn. Nhi thần biết mình đã gây ra họa lớn, khiến mọi người kinh hãi, nhi thần xin nhận tội, cam chịu mọi sự trừng phạt của phụ hoàng!”
Một lời thú tội hoàn hảo.
Hắn không chối tội, mà nhận một tội danh nhẹ hơn rất nhiều: tội ngộ sát bất thành do sơ suất. Hắn tự biến mình thành một nạn nhân của hoàn cảnh, một kẻ đáng thương gây ra họa vì sự bất cẩn và sợ hãi. Lời thú tội này, kết hợp với việc hắn vừa cứu Lục hoàng tử, khiến cho câu chuyện của hắn trở nên vô cùng đáng tin. Mọi nghi ngờ về một âm mưu ám sát đều bị xóa sạch.
Chử Vệ Liên đứng bên cạnh, toàn thân cứng đờ. Nàng nhìn hắn, kẻ đang quỳ dưới đất, diễn một vở kịch hoàn hảo đến không một kẽ hở. Nàng đã thua. Thua một cách thảm hại.
Kết quả, hoàng thượng, người luôn muốn mọi chuyện được giải quyết êm đẹp, đã tin vào lời giải thích của Hạ Hầu Úy. Hắn chỉ bị phạt nhẹ: cấm túc trong lãnh cung một tháng, chép kinh Phật một trăm lần để sám hối. Vụ án ám sát Nhị hoàng tử chấn động cả triều đình, cứ như vậy mà khép lại.
Chử Vệ Liên được tuyên bố vô tội, nhưng nàng cảm thấy mình còn thảm bại hơn cả một tội nhân. Nàng không chỉ thất bại trong việc trừ khử Hạ Hầu Úy, mà còn khiến hắn từ một kẻ bị tình nghi trở thành một nạn nhân đáng thương. Nàng đã tự tay dọn đường cho hắn, giúp hắn thoát khỏi một kiếp nạn.
Nàng nhìn hắn được thị vệ tháo gông, lẳng lặng rời khỏi đại điện. Trước khi đi, hắn quay đầu lại, nhìn nàng, một cái nhìn thoáng qua. Trong đôi mắt sâu thẳm đó, nàng thấy một ý cười lạnh lẽo, một sự chế giễu không lời.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Chử Vệ Liên. Nàng nhận ra, con đường trả thù của nàng, còn gian nan và nguy hiểm hơn nàng tưởng rất nhiều. Ván cờ này, nàng đã đi sai một nước, và đối thủ của nàng, còn cao tay hơn cả những gì nàng có thể tưởng tượng.