Chương 5 : Bí Mật Trong Lãnh Cung
Vụ án ám sát kết thúc một cách chóng vánh và lố bịch, để lại cho Chử Vệ Liên một vị đắng chát nơi cuống họng. Nàng không thua vì kế hoạch có sơ hở, mà thua vì sự xảo quyệt và khả năng nhẫn nhịn đến đáng sợ của Hạ Hầu Úy. Hắn đã biến một cạm bẫy chết người thành một sân khấu hoàn hảo để diễn vai nạn nhân, không chỉ thoát tội mà còn chiếm được sự thương hại của mọi người.
Giờ đây, hắn đang “an phận” chịu phạt trong lãnh cung, nhưng Chử Vệ Liên biết, đó chỉ là một sự tạm lắng trước cơn bão lớn hơn. Nàng cảm thấy như mình đang đi trên một lớp băng mỏng, bên dưới là vực sâu tăm tối mà hắn đã giăng sẵn. Sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn cả ngàn lời đe dọa.
Sự bất an của nàng càng tăng lên khi nàng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Hạ Hầu Tấn. Hắn vẫn đến Càn Ninh Cung thỉnh an Thái hậu, vẫn mỉm cười chào hỏi nàng, nhưng trong nụ cười đó đã không còn sự nồng nhiệt và tin tưởng tuyệt đối. Giữa họ giờ đây có một khoảng cách vô hình, một sự nghi ngờ không nói thành lời. Hắn không tin nàng, dù không có bằng chứng. Vết rạn nhỏ ngày đó đang dần lan rộng, đe dọa phá vỡ con đường tương lai mà nàng đã vất vả vun đắp.
Nàng không thể để chuyện này tiếp diễn. Nàng phải tìm ra sự thật đằng sau cái chết của Trương Đức. Một thái giám tham lam và nhát gan như hắn, sao có thể có dũng khí treo cổ tự vẫn và nhận hết tội lỗi về mình? Chắc chắn có kẻ đứng sau. Và nàng tin rằng, kẻ đó chính là Hạ Hầu Úy.
Nàng bí mật ra lệnh cho một thị vệ thân tín của Chử gia, một người giỏi luồn lách và kín miệng, phải điều tra kỹ lưỡng về Trương Đức. Nàng muốn biết trước khi chết, hắn đã gặp ai, làm gì, có biểu hiện gì bất thường không.
Trong khi đó, tại lãnh cung u ám, một khung cảnh hoàn toàn khác đang diễn ra.
Ban ngày, lãnh cung vẫn tiêu điều, lạnh lẽo như thường lệ. Hai tên thị vệ canh gác bên ngoài, thỉnh thoảng lại liếc vào trong với ánh mắt khinh bỉ. Bên trong, Hạ Hầu Úy ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, cần mẫn chép kinh Phật. Gương mặt hắn thanh tú, gầy gò, trông vô cùng thành tâm và hối lỗi. Thức ăn được đưa đến vẫn chỉ là cơm trắng và một chút rau dại, hắn cũng lẳng lặng ăn hết, không một lời oán thán. Trông hắn hoàn toàn giống một hoàng tử sa cơ, đang cam chịu sự trừng phạt.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, tấm màn kịch hoàn hảo đó mới được hạ xuống.
Hai tên thị vệ canh gác bên ngoài đã bị thay thế bởi hai bóng đen khác, thân thủ cao cường, ánh mắt sắc lạnh. Bên trong phòng, Hạ Hầu Úy không còn ngồi chép kinh. Hắn đứng trước một bàn cờ, trầm ngâm suy nghĩ. Ánh nến leo lét hắt lên gương mặt hắn, làm nổi bật lên một vẻ thâm trầm, một sự sắc bén và một dã tâm mà ban ngày hắn che giấu rất kỹ.
“Chủ tử,” một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn, quỳ một gối xuống. “Mọi chuyện đã được xử lý sạch sẽ. Trương Đức sẽ không bao giờ có thể mở miệng được nữa.”
Đó chính là Trung Phục, một trong những tử sĩ trung thành nhất của Tiêu thị, gia tộc của mẹ hắn.
Hạ Hầu Úy không quay đầu lại, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, rồi đặt một quân cờ đen xuống bàn. “Nàng ta bắt đầu nghi ngờ rồi.”
“Có cần thuộc hạ…” Trung Phục làm một động tác cắt cổ.
“Không cần.” Hạ Hầu Úy ngăn lại. “Cứ để nàng ta điều tra. Ta muốn xem, con chim hoàng yến kiêu ngạo đó, khi bị vặt trụi lông, sẽ còn lại những gì.” Hắn nhếch mép cười, một nụ cười tàn nhẫn. “Vở kịch này, nàng ta càng tham gia sâu, sẽ càng thú vị.”
Hắn quay lại, nhìn Trung Phục. “Kế hoạch của chúng ta vẫn tiến hành như cũ. Liên lạc với các thế lực đã ngả về phía chúng ta, bảo họ kiên nhẫn chờ đợi. Còn nữa, chuyện thuốc men của Hoàng thượng, phải đảm bảo không một sai sót.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Trung Phục nhận lệnh, rồi lại lặng lẽ biến mất vào bóng tối như lúc hắn đến.
Căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng. Hạ Hầu Úy một mình đứng trước bàn cờ. Hắn nhìn vào thế cờ phức tạp, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Chử Vệ Liên. Nàng kiêu ngạo, nàng tàn nhẫn, nàng luôn tìm cách đẩy hắn vào chỗ chết. Nhưng chính sự kiêu ngạo và tàn nhẫn đó lại khiến hắn càng thêm khao khát. Hắn muốn bẻ gãy đôi cánh của nàng, muốn đập tan sự kiêu hãnh của nàng, muốn nàng phải quỳ gối dưới chân hắn, khóc lóc cầu xin.
Sự trả thù ngọt ngào nhất, không phải là cái chết, mà là sự chiếm hữu tuyệt đối.
Cuộc điều tra của Chử Vệ Liên nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Tất cả những người có liên quan đến Trương Đức đều hoặc là biến mất, hoặc là không biết gì. Nhưng cuối cùng, thị vệ của nàng cũng tìm ra một manh mối nhỏ. Một lão thái giám quét dọn ở chuồng ngựa nói rằng, vào đêm trước khi Trương Đức chết, ông ta có thấy một bóng đen mặc áo choàng, mang theo một mùi hương liệu rất lạ, đã vào phòng của Trương Đức một lúc lâu.
Mùi hương liệu lạ. Chử Vệ Liên cho người điều tra, phát hiện ra đó là một loại trầm hương quý hiếm, chỉ được dùng trong nội bộ của Tiêu thị ngày xưa.
Tiêu thị! Gia tộc của mẹ Hạ Hầu Úy, gia tộc mà nàng tưởng đã bị diệt vong từ lâu.
Một sự thật kinh hoàng hiện ra trước mắt nàng: Hạ Hầu Úy không hề đơn độc. Hắn có thế lực chống lưng, một thế lực đã ẩn mình trong bóng tối suốt mười mấy năm, chờ đợi thời cơ để trỗi dậy.
Nỗi sợ hãi và căm hận trong lòng Chử Vệ Liên càng dâng cao. Nàng nhận ra, kẻ thù của nàng không chỉ là một hoàng tử sa cơ, mà là cả một thế lực báo thù đáng sợ.
Đêm đó, nàng lại gặp ác mộng.
Nhưng lần này, giấc mơ hoàn toàn khác. Nàng không còn là nạn nhân bị hành hạ. Nàng thấy mình đang đứng trong một khu vườn xa hoa, mặc một bộ cung trang lộng lẫy. Trước mặt nàng, là một thiếu niên gầy gò, đang quỳ dưới đất.
Là Hạ Hầu Úy của kiếp trước.
Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình, cao ngạo và lạnh lùng: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt non nớt, xanh xao, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, chứa đầy sự quật cường.
“Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?”
Hắn im lặng.
“Sai ở chỗ ngươi không nên tồn tại trên đời này.”
Nàng phất tay. Hai tên thái giám lực lưỡng bước tới, đổ một bát cơm thừa canh cặn lên đầu hắn. “Đây là phần thưởng của ngươi. Ăn đi.”
Hắn vẫn im lặng, nhưng bàn tay dưới đất đã siết chặt lại, gân xanh nổi lên.
“Không ăn sao? Được thôi.” Nàng mỉm cười, một nụ cười tàn nhẫn. “Vậy thì đừng ăn gì cả.”
Nàng quay người bước đi, bỏ lại hắn quỳ giữa sân, chịu đựng sự sỉ nhục và đói khát.
Chử Vệ Liên choàng tỉnh, tim đập như vỡ tung.
Nàng ngồi bật dậy, thở hổn hển. Giấc mơ vừa rồi, quá chân thực. Lần đầu tiên, nàng không mơ thấy hắn hành hạ nàng, mà mơ thấy nàng sỉ nhục hắn.
Một câu hỏi lóe lên trong đầu, một câu hỏi mà nàng chưa bao giờ dám đối mặt: Tại sao ở kiếp trước, sau khi đăng cơ, Hạ Hầu Úy lại hận nàng đến vậy? Tại sao hắn lại muốn dày vò nàng?
Phải chăng… phải chăng tất cả đều có nguyên do?
Nàng ôm đầu, tâm trí rối như tơ vò. Mối hận thù giữa nàng và hắn, rốt cuộc ai mới là người bắt đầu? Nàng báo thù cho những đau khổ mà hắn “sẽ” gây ra, hay hắn báo thù cho những sỉ nhục mà nàng “đã” gây ra?
Vòng lặp nhân quả này, rốt cuộc đâu mới là điểm khởi đầu, và đâu mới là điểm kết thúc? Nàng không biết. Nàng chỉ biết, nàng và hắn đã bị trói chặt vào nhau bởi một sợi dây hận thù oan nghiệt, kéo dài từ kiếp này sang kiếp khác, không thể nào gỡ ra được.