Chương 3 : Màn Kịch Vụng Về
Bên ngoài, màn kịch vụng về của Tống Phái Phái vẫn đang tiếp diễn.
Trong căn phòng 8021, không khí nồng nặc mùi rượu và thức ăn thừa từ bữa tiệc đêm qua. Biên Lượng với đôi mắt đỏ ngầu vì ghen tuông và giận dữ, đạp mạnh cánh cửa. Hắn lao vào như một con thú bị thương, gầm lên tên của Văn Gia. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng và một Tống Tường đang ngái ngủ, trần truồng nằm trên giường.
“Văn Gia đâu?” Biên Lượng túm lấy cổ áo Tống Tường, lôi hắn dậy. “Cô ấy đâu rồi? Tối qua hai người đã làm gì?”
Tống Tường bị lay tỉnh đột ngột, đầu óc vẫn còn ong ong sau cơn say. Hắn mơ màng nhìn Biên Lượng, rồi lại nhìn Tống Phái Phái đang đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng. “Chị… Biên Lượng… có chuyện gì vậy?” Hắn nhớ mang máng tối qua có một người phụ nữ trong phòng, hắn đã ôm cô ấy ngủ, cảm giác mềm mại và hương thơm thoang thoảng vẫn còn vương vấn đâu đây. Nhưng khuôn mặt cô gái đó là ai, hắn lại không thể nào nhớ nổi.
“Anh còn giả vờ à?” Biên Lượng gầm lên, vung tay định đấm Tống Tường.
“Dừng lại đi Biên Lượng!” Tống Phái Phái vội vàng chạy vào can ngăn, giọng nói đầy “lo lắng”. “Anh đừng kích động, có lẽ mọi chuyện không như chúng ta nghĩ. Em… em thấy phòng này không có ai cả, có lẽ Văn Gia đã đi đâu đó rồi. Tối qua cậu ấy uống nhiều quá, hay là thấy không khỏe nên về trước?”
Kế hoạch của cô ta đã hoàn toàn đổ bể. Không có Văn Gia, không có cảnh tượng đáng xấu hổ, không có màn sỉ nhục công khai. Tất cả những gì còn lại là một Tống Tường ngơ ngác và một Biên Lượng đang nổi điên. Cô ta phải nhanh chóng dập tắt ngọn lửa này trước khi nó thiêu rụi chính mình. Cô ta cố gắng gieo vào đầu Biên Lượng một suy nghĩ khác: Văn Gia đã rời đi trước khi có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sự ồn ào của họ đã thu hút sự chú ý của những người bạn học khác ở các phòng bên cạnh. Cửa phòng 8021 mở toang, vài người tò mò thò đầu vào xem. Họ thấy Biên Lượng đang tức giận, Tống Phái Phái đang khóc lóc can ngăn, và một Tống Tường bán khỏa thân trên giường. Không có Văn Gia. Mọi thứ trông giống một vụ hiểu lầm ngớ ngẩn sau một đêm say túy lúy hơn là một vụ bắt gian tại trận. Sự sỉ nhục mà Tống Phái Phái muốn dành cho Văn Gia, giờ đây lại giống như một trò hề do chính cô ta đạo diễn. Nỗi nhục nhã và tức giận âm thầm nhen nhóm trong lòng Tống Phái Phái, cô ta biết, ván cờ này mình đã thua một cách thảm hại.
Trong khi đó, bên trong căn phòng của Chu Yến Tùng, không khí lại hoàn toàn trái ngược.
Lục Thần đã quay lại, anh ta bước đến bên cạnh Chu Yến Tùng đang đứng ở ban công và thì thầm báo cáo: “Thưa sếp, mọi chuyện đã được xử lý xong. Hồ sơ lưu trú đã được sửa lại. Theo ghi chép, tối qua cô Văn đã đổi sang phòng 8027 vì phòng cũ có vấn đề.”
Anh ta liếc nhìn Văn Gia, người đang ngồi im lặng trên ghế sofa, với một ánh mắt hoàn toàn khác. Không còn vẻ dò xét, thay vào đó là sự tò mò và một chút nể phục. Cô gái này không hề đơn giản.
Văn Gia đã bình tĩnh lại. Cơn hoảng loạn ban đầu đã qua đi, giờ đây trong cô chỉ còn lại sự sáng suốt lạnh lùng của một người đã bước qua cửa tử. Cô không còn là Văn Gia yếu đuối, lụy tình của kiếp trước nữa. Sự im lặng của cô lúc này không phải là sợ hãi, mà là đang tính toán từng đường đi nước bước tiếp theo.
Chu Yến Tùng xoay người, bước vào từ ban công. Anh không ngồi xuống, chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát cô. Anh nhận ra sự thay đổi ở cô gái này. Cái cách cô đối mặt với nguy hiểm, cách cô cầu cứu anh, sự quyết đoán trong ánh mắt cô, tất cả đều không giống với hình ảnh cô bạn gái hay gây chuyện của Biên Lượng mà anh từng nghe nói. Cô giống một người đã trải qua sóng gió, một người biết rõ mình muốn gì và phải làm gì. Sự biến đổi này khơi dậy trong anh một niềm hứng thú lạ lẫm.
“Cô định làm gì tiếp theo?” Anh phá vỡ sự im lặng.
Văn Gia ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của anh. “Tôi phải xuống núi, phải về nhà ngay lập tức. Cha tôi… ông ấy đang đợi tôi.” Giọng cô kiên định. Kiếp trước, chính vì chuyện này mà cha cô đã qua đời. Kiếp này, cô tuyệt đối không thể để bi kịch đó lặp lại.
“Họ sẽ không dễ dàng để cô đi.” Chu Yến Tùng nói, như một lời nhắc nhở.
“Tôi biết.” Văn Gia gật đầu. “Nhưng tôi có bằng chứng ngoại phạm, phải không? Là anh đã giúp tôi.” Cô nhìn thẳng vào anh, trong mắt không chỉ có sự biết ơn, mà còn có một sự tin tưởng tuyệt đối. “Việc còn lại, là của tôi.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng đầy ẩn ý. Chu Yến Tùng nhận ra, cô không chỉ muốn thoát khỏi rắc rối, cô còn muốn phản công. Anh không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu. Anh ngày càng cảm thấy cô gái này thú vị.
Một lát sau, khi tiếng ồn ào bên ngoài đã hoàn toàn lắng xuống, Lục Thần báo rằng mọi người đã giải tán. Chu Yến Tùng ra hiệu, Lục Thần liền ra ngoài sắp xếp xe. Anh đã cho người lái xe đến một lối đi phụ kín đáo ở phía sau khách sạn.
Khi họ chuẩn bị rời đi, cánh cửa phòng hé mở, họ thấy Biên Lượng và Tống Phái Phái bước ra từ phòng 8021, vẻ mặt cả hai đều vô cùng khó coi. Biên Lượng trông vẫn còn tức giận nhưng xen lẫn sự bối rối, còn Tống Phái Phái thì tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi. Và rồi, họ nhìn thấy Văn Gia.
Bốn người mặt đối mặt ở hành lang.
Biên Lượng sững sờ. “Gia Gia? Em… sao em lại ở đây? Cậu?” Hắn nhìn Văn Gia, rồi lại nhìn Chu Yến Tùng đang đứng bên cạnh cô, ánh mắt phức tạp đến cực điểm. Ghen tuông, nghi ngờ, hoang mang, tất cả hòa quyện vào nhau.
Tống Phái Phái thì như bị sét đánh. Kế hoạch của cô ta không chỉ thất bại, mà còn đẩy cô ta vào một tình thế còn tồi tệ hơn. Văn Gia ở cùng một chỗ với Chu Yến Tùng, đây là kịch bản tồi tệ nhất mà cô ta có thể tưởng tượng ra.
Văn Gia chỉ im lặng, cô muốn xem họ sẽ diễn tiếp màn kịch này như thế nào.
Chu Yến Tùng khẽ bước lên một bước, che chắn cho Văn Gia. Một hành động rất nhỏ, nhưng lại mang đầy ý nghĩa bảo vệ. Anh không nói gì, nhưng khí thế tỏa ra từ anh khiến Biên Lượng không dám bước tới.
Lục Thần, như đã được lập trình sẵn, bước ra phía trước, mỉm cười giải thích một cách tự nhiên: “Chào cậu Biên Lượng. Tối qua sếp tôi và tôi tình cờ thấy cô Văn say rượu nên đã đưa cô ấy về phòng. Nhưng cô ấy nói phòng 8021 hơi ngột ngạt, nên đã nhờ tôi xuống lễ tân đổi sang phòng 8027 để nghỉ ngơi. Chắc là có hiểu lầm gì đó chăng?”
Văn Gia cũng phối hợp một cách hoàn hảo. Cô nhìn Lục Thần và Chu Yến Tùng với ánh mắt đầy cảm kích: “Đúng vậy ạ. May mà gặp được Chu tiên sinh và anh Lục, nếu không em cũng không biết phải làm sao. Em cảm ơn hai người nhiều.”
Lời giải thích hoàn hảo, lại có hồ sơ của khách sạn làm chứng, Biên Lượng và Tống Phái Phái không thể nói được lời nào. Mọi nghi ngờ của Biên Lượng về Văn Gia giờ đây lại chuyển sang Tống Phái Phái. Tại sao cô ta lại quả quyết rằng Văn Gia ở phòng 8021?
“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đưa Văn Gia xuống núi trước.” Chu Yến Tùng nói, giọng điệu bình thản nhưng không cho phép ai từ chối. Anh liếc nhìn Biên Lượng, rồi mở lời mời Văn Gia: “Đi thôi.”
Văn Gia khẽ gật đầu, đi theo Chu Yến Tùng, lướt qua Biên Lượng và Tống Phái Phái đang chết lặng tại chỗ. Cô không ngoảnh lại. Khi chiếc xe sang trọng của Chu Yến Tùng lăn bánh rời khỏi khách sạn, Văn Gia biết rằng, một chương mới của cuộc đời cô đã chính thức bắt đầu. Canh bạc vận mệnh này, cô đã thắng ván đầu tiên.