Chương 6 : Bánh quy

Lúc ăn tối, ba anh em nhà họ Triển đều có mặt đông đủ.

Lúc Nguyễn Vãn Phong xuống lầu, cậu kéo quần áo trên người lên ngửi kỹ, không ngửi thấy mùi gì khác ngoài mùi tin tức tố trên người Triển Lăng Vân.

Nguyễn Vãn Phong ngồi vào chỗ, ba người kia đang bàn chuyện làm ăn, cậu chỉ cúi đầu ăn cơm không nói lời nào.

“Tiểu Phong, em gần đây đang nghỉ hè đúng không.” Triển Bắc Nam nhìn cậu.

Nguyễn Vãn Phong nuốt một ngụm canh rồi nói: “Vâng, sao vậy ạ.”

“Là thế này, anh và anh cả cùng Tây Nam định đi chơi một chuyến, em có hứng thú không.”

Nguyễn Vãn Phong cúi đầu làm bộ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm… em không muốn đi lắm.”

Vừa dứt lời, Triển Lăng Vân liền nheo mắt, “Tại sao không muốn đi, cho anh lý do đi Tiểu Phong.”

Nguyễn Vãn Phong cứng người trên ghế cúi đầu, hôm nay cậu vừa phỏng vấn xong. Chị Đồng cũng nói là mọi chuyện ổn cả rồi, nếu cậu đồng ý đi cùng Triển Lăng Vân và họ, thì những nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ bể.

“Em…”

“Nếu không đưa ra được lý do, vậy tại sao lại từ chối.” Lời nói của Triển Lăng Vân đè nặng lên lòng Nguyễn Vãn Phong.

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ phản bác hắn, luôn là thuận theo chịu đựng, sự không ngoan ngoãn đột ngột này khiến Triển Lăng Vân rất không hài lòng.

“Anh cả, Tiểu Phong không muốn đi thì thôi, anh đừng dọa nó.” Triển Bắc Nam nhìn Nguyễn Vãn Phong dịu dàng nói: “Tiểu Phong đừng căng thẳng, không sao đâu.”

Nguyễn Vãn Phong cúi đầu dùng sự im lặng để trốn tránh, Triển Lăng Vân đặt đũa xuống, “Ăn cơm trước đi.”

Không khí trên bàn ăn đông cứng, Nguyễn Vãn Phong nhanh chóng ăn vài miếng rồi chạy về phòng khóa cửa lại.

Nhìn chiếc giường, cậu thở ra một hơi thật mạnh, thật là dọa chết cậu rồi.

Nguyễn Vãn Phong ngồi phịch xuống đất lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn chị Đồng gửi đến, nói cậu đã qua. Đạo diễn thấy diễn xuất của cậu cũng ổn, đã đổi cho cậu một vai khác, rồi gửi lại kịch bản mới.

Nguyễn Vãn Phong từ dưới đất đứng dậy đi đến bên cửa sổ lồi ngồi xuống, bắt đầu xem kịch bản, đang xem say sưa thì có tiếng gõ cửa.

Cậu giật mình, đi ra mở cửa, Triển Tây Nam đứng ngoài cửa cười tủm tỉm nhìn cậu.

Nguyễn Vãn Phong như gặp phải đại địch lùi lại một bước, Triển Tây Nam tiến lên một bước, “Sao thế, trông như tôi sắp ăn thịt em vậy, sợ tôi đến thế à?” Triển Tây Nam nói với vẻ thích thú.

Nguyễn Vãn Phong không có phản ứng, Triển Tây Nam cảm thấy nhàm chán, liền bước vào phòng cậu.

Nhìn quanh một lượt, “Ở nhà em khóa cửa làm gì, sợ tôi lôi em xuống tầng hầm à?” Giọng của Triển Tây Nam đột nhiên cao lên.

Nguyễn Vãn Phong nắm chặt điện thoại run rẩy, cậu không dám nhìn Triển Tây Nam, hồi nhỏ người làm quá đáng nhất chính là hắn.

Triển Tây Nam liếc mắt thấy trạng thái của Nguyễn Vãn Phong, biết mình đã dọa cậu.

“Đừng sợ, lúc đó chúng ta đều là trẻ con, chỉ đùa thôi. Em xem bây giờ anh cả và bọn anh đối xử với em tốt biết bao, cho em học trường đại học tốt nhất, ăn ở các thứ đều là dùng đồ tốt nhất.” Triển Tây Nam tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu lén lút thả tin tức tố của mình.

Nguyễn Vãn Phong cảm thấy khó chịu, tất cả mọi thứ của cậu đều là do nhà họ Triển cho, nếu không phải chú Triển, có lẽ cậu đã không sống được đến bây giờ.

“Sao không nói gì? Không còn lời nào để nói à?”

Nguyễn Vãn Phong cất điện thoại vào túi, “Ơn của chú Triển em vẫn luôn ghi nhớ, những gì nhà họ Triển làm cho em cả đời này em sẽ không quên.”

Triển Tây Nam cười lên, “Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền nữa.”

Triển Tây Nam đi rồi Nguyễn Vãn Phong lại khóa cửa, mở cửa sổ để mùi tin tức tố khó chịu kia bay đi.

Cậu lại ngồi về bên cửa sổ lồi đọc kịch bản, nhà họ Triển không hề công bố sự tồn tại của Nguyễn Vãn Phong với bên ngoài. Thậm chí không ai biết ông Triển đã nhận nuôi một đứa trẻ, hộ khẩu của Nguyễn Vãn Phong được tách khỏi nhà họ Triển, nên không được xem là người nhà họ Triển, chỉ là một người khách đến ở nhờ.

Sau khi ông Triển qua đời, ông đã để lại cho Nguyễn Vãn Phong một khoản thừa kế, tuy không nhiều bằng của Triển Lăng Vân và họ, nhưng cũng đủ để Nguyễn Vãn Phong sống sung túc cả đời.

Điều này mãi đến khi Nguyễn Vãn Phong tròn mười tám tuổi mới được luật sư thông báo, nhưng cậu không muốn số tiền không thuộc về mình này. Là do ông Triển tốt bụng, sợ sau khi mình chết sẽ không có ai chăm sóc Nguyễn Vãn Phong.

Thời gian quay phim đã được định, Nguyễn Vãn Phong từ chối Triển Lăng Vân trên bàn ăn, khiến thời gian cậu có thể ra ngoài ngày càng ít đi.

Để có thể tham gia quay phim, mấy ngày nay Nguyễn Vãn Phong đã cố gắng hết sức để lấy lòng Triển Lăng Vân, điều này lại khiến Triển Bắc Nam cảm thấy không hài lòng.

Hắn chặn Nguyễn Vãn Phong trong nhà kính trồng hoa, ánh mắt ghen tị nhìn cậu.

“Tại sao em lúc nào cũng răm rắp nghe lời anh cả, anh ấy bảo em làm gì em liền làm nấy.” Nguyễn Vãn Phong có thể nghe ra sự tức giận trong lời nói của Triển Bắc Nam.

Nhưng cậu không có thời gian để ý đến hắn, bánh quy trong lò nướng vẫn đang nướng, cậu phải mau chóng mang cho Triển Lăng Vân.

“Anh hai, anh đang nói gì vậy, em không hiểu, anh tránh ra cho em có việc.” Nguyễn Vãn Phong muốn đi, bị Triển Bắc Nam giơ tay chặn lại.

“Em không được đi.”

Nguyễn Vãn Phong bực bội nói: “Tại sao em không được đi.”

Triển Bắc Nam bị chặn họng, “Anh… anh cả làm cũng không ít chuyện hơn anh, cũng là anh ấy khởi xướng, tại sao em chỉ đối… tốt với anh ấy.”

Nguyễn Vãn Phong thực sự muốn đảo mắt trong lòng, cậu không đi lấy lòng Triển Lăng Vân thì còn lấy lòng ai được, nhà họ Triển đều do một mình Triển Lăng Vân quyết định.

“Em phải đi rồi.” Nguyễn Vãn Phong bỏ lại một câu, cũng không quan tâm Triển Bắc Nam phản ứng thế nào, nhanh chóng bỏ chạy.

Chạy vào bếp lấy bánh quy đã nướng xong, một mùi thơm lan tỏa khắp nơi, mũi của Triển Lăng Vân rất thính, lúc Nguyễn Vãn Phong đến hành lang hắn đã ngửi thấy rồi.

Cửa phòng bị gõ, Triển Lăng Vân ngồi bên trong đã chuẩn bị sẵn sàng cho người đến, lạnh nhạt nói một tiếng: “Vào đi.”

Cửa được đẩy ra, Nguyễn Vãn Phong tay cầm bánh quy đã nướng, Triển Lăng Vân không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại thích ăn đồ Nguyễn Vãn Phong làm.

Trước đây, khi Nguyễn Vãn Phong bị phạt không cho ăn cơm, nửa đêm đói quá không chịu nổi, liền một mình nhân lúc đêm khuya yên tĩnh, lén vào bếp. Nhà họ Triển không cho phép có cơm thừa, trong tủ lạnh toàn là nguyên liệu tươi.

Nguyễn Vãn Phong nhỏ bé một mình đứng trước tủ lạnh cao lớn, lấy ra một túi bột mì và trứng. Giáo viên dạy năng khiếu đã dạy cậu cách nướng bánh quy trong lớp, còn bảo cậu mang bánh quy tự nướng về cho gia đình ăn.

Cậu đã mang bánh quy tự tay làm về, nhưng bánh quy lại bị Triển Bắc Nam và Triển Tây Nam ném cho chó ăn, còn nói bánh quy cậu làm có độc.

Nguyễn Vãn Phong nhìn con chó ăn hai miếng bánh quy rồi lại nôn ra, bên tai toàn là tiếng cười nhạo của Triển Bắc Nam và Triển Tây Nam. Vì chuyện này cậu đã buồn một thời gian dài, nhân lúc đêm hôm khuya khoắt Nguyễn Vãn Phong nhanh chóng nướng bánh quy theo cách giáo viên đã dạy.

Ngửi mùi thơm nức, bụng cậu kêu ùng ục, lại làm thêm hai quả trứng.

Nguyễn Vãn Phong đói lả ngồi trong bếp ăn bánh quy tự nướng, cậu cảm thấy mình rất may mắn vì giáo viên đã dạy cậu những điều này, nếu không có lẽ cậu đã chết đói rồi.

Thấy Triển Lăng Vân đang bận, Nguyễn Vãn Phong nhẹ nhàng bước vào.

Mắt Triển Lăng Vân dán vào màn hình nói: “Đến làm gì?”

Nguyễn Vãn Phong đặt đĩa bánh quy thơm lừng lên bàn với vẻ lấy lòng, “Anh cả làm việc vất vả rồi, bánh quy em vừa nướng xong, em nhớ anh thích ăn.”

Triển Lăng Vân dời mắt đi, lạnh nhạt liếc một cái, “Đi lấy một cái ghế ngồi cạnh anh.”




LIÊN HỆ ADMIN