Chương 9 : Bị xem như Omega
Nguyễn Vãn Phong thở ra một hơi, nói với chị Đồng: “Thật đấy, không tin chị đi mà hỏi đạo diễn.”
Chị Đồng nhìn đạo diễn Giản ở phía xa, cảm thấy toàn thân phát rét, “Đã nói thế thì chị tin em. Nhưng mà cái này của em là sao thế?”
Nguyễn Vãn Phong cúi đầu không nói, chị Đồng cũng không hỏi tiếp, tối lúc ngồi xe về, Lý Sở đã đến sớm hơn cậu.
Vừa lên xe, Lý Sở liền nói: “Tôi đưa cậu đến khách sạn thuê phòng tắm trước đã.”
“Sao vậy?” Nguyễn Vãn Phong nghi hoặc hỏi.
Lý Sở nhìn Nguyễn Vãn Phong với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, “Mùi tin tức tố trên người cậu sắp làm tôi, một Alpha, phát kỳ mẫn cảm rồi đây này. Cậu mà về nhà như thế này, Triển tổng có tha cho cậu không?”
Sau khi diễn xong, Nguyễn Vãn Phong cứ lơ mơ, hoàn toàn không để ý mình đã bị nhiễm tin tức tố của Omega, bây giờ tỉnh táo lại mới thấy mùi thật sự rất nồng.
Nguyễn Vãn Phong mơ màng tắm trong phòng tắm của khách sạn, nhớ lại cảnh tượng buổi trưa, bộ dạng đó của cậu đã dọa sợ những người xung quanh. Tri Hứa suýt nữa không bắt kịp diễn xuất của cậu, cảnh tượng đó là cậu bắt chước dáng vẻ của Triển Tây Nam mà diễn.
Cậu đã từng ở vị trí của Từ Vũ, mặc cho người ta xâu xé, bây giờ trong phim lại ở vị trí của Triển Tây Nam.
Tắm xong ra ngoài, mặc bộ đồ mới mua, “Lý Sở, anh không thấy tắm rửa xong càng giống như đang che giấu à?”
Lý Sở thở dài, “Cậu đừng quan tâm che hay không che, hôm nay là kỳ mẫn cảm của Triển tổng, cậu mang theo mùi tin tức tố nồng nặc như vậy. Đứng ở đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đây là để đảm bảo an toàn.”
“Kỳ mẫn cảm…” Sao cậu lại quên mất chuyện này, mỗi lần Triển Lăng Vân đến kỳ mẫn cảm đều đặc biệt nóng nảy, hoàn toàn trái ngược với bình thường.
Nguyễn Vãn Phong mang theo tâm trạng lo lắng trở về nhà họ Triển, sắc mặt Triển Bắc Nam rất không tốt, “Tiểu Phong, em mau về phòng đi, anh cả vừa mới tiêm thuốc ức chế nhưng cảm xúc vẫn không kiểm soát được.”
“Vậy anh cả có sao không?” Nguyễn Vãn Phong giả vờ lo lắng hỏi.
Triển Bắc Nam mím môi, “Em mau lên lầu đi, chuyện khác đã có anh và Tây Nam.”
“Ồ.”
Trở về phòng mình ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, Nguyễn Vãn Phong cảm thấy mình rất nóng nảy, vừa định đi tắm rửa thì có người gõ cửa.
Nguyễn Vãn Phong mở cửa, là quản gia, “Ông quản gia, sao vậy ạ, muộn thế này rồi có chuyện gì không?” Nguyễn Vãn Phong hỏi.
Quản gia lộ vẻ khó xử, “Thiếu gia nhỏ, Triển tổng muốn ăn bánh quy cậu nướng.”
“Muộn thế này rồi… anh cả muốn ăn bánh quy em nướng à?”
“Vâng ạ.”
Nguyễn Vãn Phong do dự một lúc rồi đến nhà bếp, đây là giao kèo giữa cậu và Triển Lăng Vân, mỗi ngày đều phải nướng các loại bánh quy có hương vị khác nhau.
Nguyên liệu trong bếp rất đầy đủ, Nguyễn Vãn Phong bận rộn một tiếng đồng hồ, bánh quy đã nướng xong. Triển Lăng Vân ở tầng bốn, Nguyễn Vãn Phong đi thang máy lên, quản gia theo sau.
Gõ cửa hai tiếng, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn của Triển Lăng Vân, lên đến tầng bốn, Nguyễn Vãn Phong có thể ngửi thấy mùi tin tức tố nồng nặc, áp lực khiến cậu có chút khó thở.
Khoảnh khắc mở cửa, tin tức tố nhanh chóng bao bọc lấy Nguyễn Vãn Phong, trong chốc lát cậu thở gấp, “Anh… anh cả, bánh quy xong rồi, anh ăn bây giờ không?” Mặt Nguyễn Vãn Phong bị hun đến trắng bệch, Triển Lăng Vân đang nằm gục trên bàn, nghe thấy giọng Nguyễn Vãn Phong liền ngẩng đầu lên.
Sắc mặt rất không tốt, “Tiểu Phong, em đến rồi.”
“Vâng, em nướng bánh quy cho anh cả đây.” Nguyễn Vãn Phong chưa bao giờ tiếp xúc với Triển Lăng Vân trong kỳ mẫn cảm, bây giờ trong lòng cậu rất hoang mang.
Ánh mắt của Triển Lăng Vân từ trên mặt Nguyễn Vãn Phong, chuyển sang đĩa bánh quy trên tay cậu rồi nói: “Em mang qua đây đi.”
Mỗi bước đi, mùi tin tức tố lại nồng hơn một chút, đợi đến khi đến trước mặt Triển Lăng Vân, Nguyễn Vãn Phong cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi. Beta sẽ không bị tin tức tố ảnh hưởng, nhưng sẽ vì cấp bậc của Alpha hoặc Omega quá cao mà sinh ra khó thở.
Lòng trắng mắt của Triển Lăng Vân có một vệt đỏ bao quanh, đó là biểu hiện rõ rệt của Alpha trong kỳ mẫn cảm. Nguyễn Vãn Phong đã được học điều này trong lớp sinh lý hồi cấp hai, trong lòng cậu cảm thấy sợ hãi. Bình thường cậu đã sợ Triển Lăng Vân lắm rồi, huống chi là một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm rất nóng nảy.
Triển Lăng Vân dùng ngón tay thon dài cầm một miếng bánh quy nhỏ cho vào miệng, nhai nhai, thấy cảnh này Nguyễn Vãn Phong luôn cảm thấy kỳ quái. Giây tiếp theo, Triển Lăng Vân nhào tới, Nguyễn Vãn Phong bị đè xuống đất, hai mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm cậu.
Nguyễn Vãn Phong bị đè dưới đất lập tức hoảng loạn, trong đầu cậu chỉ có hai chữ “mau chạy!”.
“Anh… anh cả, anh sao vậy! Anh muốn làm gì? A!”
Nguyễn Vãn Phong chưa kịp giãy giụa, đã bị Triển Lăng Vân lật người lại, mặt áp chặt xuống thảm. Đầu bị một bàn tay to lớn có lực ấn xuống đất, đột nhiên Nguyễn Vãn Phong nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, cậu mở to mắt.
Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, tuyến thể sau gáy bị răng nanh dài nhọn đâm vào, mùi máu tanh lan ra.
Nguyễn Vãn Phong giãy giụa kịch liệt, Triển Lăng Vân đây là xem cậu như một Omega, muốn đánh dấu cậu.
“Buông ra! Ưm… anh cả, anh bình tĩnh lại đi, anh xem em là… a!”
Mặt Nguyễn Vãn Phong rời khỏi mặt đất, ngẩng cao cổ, khoảnh khắc đó dường như không khí xung quanh đều bị tước đoạt. Triển Lăng Vân đang tiêm tin tức tố vào tuyến thể khô héo của cậu, năm ngón tay trắng bệch bấu chặt vào thảm.
Trước khi Nguyễn Vãn Phong ngất đi, cậu nghe thấy tiếng có người mở cửa, cơ thể cậu rất nhẹ, được ai đó bế lên khỏi mặt đất.
“Tiểu Phong… Tiểu Phong, em sao vậy, Tiểu Phong…”
Loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, Nguyễn Vãn Phong thầm cảm thán may mà mấy ngày nay không có cảnh quay của mình, nếu không thì tiêu rồi.
Đợi Nguyễn Vãn Phong tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, cậu vừa mở mắt đã cảm nhận được cơn đau nhói sau gáy, đưa tay lên sờ thì thấy lớp gạc thô ráp, trên tay còn đang truyền nước. Triển Bắc Nam đẩy cửa bước vào, “Tiểu Phong, em cuối cùng cũng tỉnh rồi, dọa chết anh rồi.”
Nguyễn Vãn Phong vẫn còn trong trạng thái mơ màng, cậu ngẩn người một lúc, ký ức trong đầu ùa về.
Cậu hỏi Triển Bắc Nam, “Anh cả có sao không.”
Sắc mặt Triển Bắc Nam thay đổi, đưa bát cháo trong tay cho cậu, “Không sao, hôm qua em lên tầng bốn làm gì, em rõ ràng biết anh cả đang trong kỳ mẫn cảm mà còn lên đó tìm chết à?”
Lời nói của Triển Bắc Nam không giống như bộ dạng thường ngày của hắn, Nguyễn Vãn Phong nhíu mày, cậu lên tầng bốn thì có liên quan gì đến hắn.
“Anh cả muốn ăn bánh quy, em nướng rồi mang lên, không nghĩ nhiều như vậy.” Nguyễn Vãn Phong thành thật trả lời.
Triển Bắc Nam cười một cách vô cảm, “Chỉ vì thế thôi, mà em đi gặp một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, em có biết hôm qua em nguy hiểm đến mức nào không? Nếu anh không…”
“Không gì ạ?” Nguyễn Vãn Phong nghi hoặc hỏi.
Triển Bắc Nam lắc đầu không nói gì thêm, nhìn Nguyễn Vãn Phong uống hết cháo rồi cầm bát ra ngoài.
Sau gáy bị cắn thủng hai lỗ máu, Nguyễn Vãn Phong sợ đau liền kéo bác sĩ xin thêm thuốc giảm đau, nhưng bị Triển Bắc Nam ngăn lại.
Những ngày không có cảnh quay tiếp theo, Nguyễn Vãn Phong đều nằm trên giường, cậu là Beta không thể giống như Omega nhanh chóng tiêu hóa tin tức tố không thuộc về mình. Ban đầu Nguyễn Vãn Phong không tin, cậu cảm thấy mình không sao cả, nằm trên giường đến đau cả mông, thế là nhân lúc không có ai.
Cậu vén chăn lên, chân vừa chạm đất cả người liền mềm nhũn, giống như con bạch tuộc trong thủy cung, không có xương. Vì tư thế ngã có chút xấu hổ, cậu không muốn gọi người, định từ từ tự mình đứng dậy, kết quả là vật lộn hai tiếng đồng hồ vẫn không thể bò dậy khỏi mặt đất.
Cứ thế chịu đựng đến chiều, bị người hầu mang cơm đến phát hiện, mới tìm người khiêng lên giường.