Chương 7 : Chương 7: Lễ Hội Sông Vị

Đêm hôm sau, kinh thành Khánh Xương khoác lên mình một tấm áo lộng lẫy và huyên náo. Lễ hội đèn lồng bên bờ sông Vị Thủy là một trong những sự kiện được mong chờ nhất trong năm. Dòng sông hiền hòa giờ đây phản chiếu hàng ngàn, hàng vạn ánh đèn lồng đủ màu sắc, đủ hình dạng, trông như một dải ngân hà rực rỡ rơi xuống trần gian. Tiếng người cười nói, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng sống động của sự bình yên và vui vẻ.

Giữa khung cảnh phồn hoa ấy, có những con người mang trong mình những tâm sự và mục đích hoàn toàn khác biệt.

Trên một chiếc thuyền hoa được trang hoàng tinh xảo, lặng lẽ trôi giữa dòng, Tuyết Chi ngồi ngay ngắn bên bàn trà. Nàng không mặc y phục quận chúa lộng lẫy, mà chỉ vận một bộ trang phục màu xanh thiên thanh trang nhã, mái tóc được búi gọn gàng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hồ ly bằng bạc, chỉ để lộ ra đôi môi đỏ mọng và chiếc cằm thon gọn. Nàng trông giống như một tiểu thư nhà thường dân ra ngoài du ngoạn, không hề thu hút sự chú ý đặc biệt. Bên cạnh nàng, Đan Thư cũng trong trang phục tương tự, im lặng châm trà, ánh mắt không rời cảnh giác.

“Hắn đã nhận được tin chưa?” Tuyết Chi khẽ hỏi, giọng nói của nàng chìm lẫn trong tiếng huyên náo từ hai bên bờ.

“Thưa tiểu thư, nô tỳ đã cho người gửi thư theo đúng lời người dặn,” Đan Thư đáp. “Bức thư được viết bằng nét chữ của một nữ tử, hẹn An công tử đến Bến Tơ Liễu ở phía hạ nguồn để ‘nói chuyện cũ’. Nơi đó khá vắng vẻ, lại khuất sau một rặng liễu lớn, rất ít người qua lại.”

Tuyết Chi gật đầu. Nàng không thể dùng danh nghĩa của mình để hẹn An Thức Ngọc. Nàng phải tạo ra một cái bẫy, khiến hắn nghĩ rằng người hẹn hắn là một tình nhân cũ, hoặc một người nào đó biết bí mật của hắn và muốn tống tiền. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể một mình đến điểm hẹn mà không đề phòng quá nhiều.

“La Định Xuân thì sao?”

“Thứ phụ đại nhân đã đến. Người đang ở trên lầu hai của Vọng Giang Lâu, ngay phía đối diện Bến Tơ Liễu. Từ vị trí đó, có thể quan sát toàn bộ động tĩnh.”

Mọi thứ đã vào vị trí. Vở kịch mà nàng dày công sắp đặt sắp sửa được hạ màn. Nàng khẽ siết chặt con dao găm vỏ da rắn giấu trong tay áo. Đây sẽ là đạo cụ quan trọng nhất đêm nay. Nàng liếc nhìn về phía Vọng Giang Lâu, xuyên qua những ánh đèn lồng rực rỡ, nàng dường như có thể cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang dõi theo mình từ trên cao.

Quả thực, trên lầu hai của Vọng Giang Lâu, trong một gian phòng khuất, La Định Xuân đang đứng chắp tay sau lưng bên cửa sổ. Hắn không mặc quan phục, chỉ vận một bộ trường sam màu đen đơn giản, khiến dáng vẻ của hắn càng thêm cao ráo và bí ẩn. Ánh mắt hắn xuyên qua màn đêm, khóa chặt vào chiếc thuyền hoa nhỏ bé nơi “Khang Mẫn” đang ngồi.

Hắn đã đến, đúng như lời nàng thách thức. Hắn không thể không đến. Sự thay đổi của nàng, những hành động bí ẩn, và lời mời xem kịch đầy ẩn ý đã khuấy động sự tò mò và cả một nỗi lo âu mơ hồ trong lòng hắn. Hắn muốn biết nàng định làm gì, muốn biết vở kịch mà nàng nói đến là gì. Hắn đã cho người điều tra An Thức Ngọc, nhưng những gì thu được chỉ là bề nổi: một công tử ăn chơi trác táng, có vài mối làm ăn mờ ám, nhưng không có gì đủ để chứng minh hắn là một kẻ giết người hay tu luyện tà thuật.

Bí mật thật sự, có lẽ chỉ có người phụ nữ đeo mặt nạ hồ ly kia mới biết.

Thời gian chầm chậm trôi. Dòng người trẩy hội vẫn đông đúc, tiếng cười nói không ngớt. Bến Tơ Liễu, như lời Đan Thư nói, quả thực là một nơi yên tĩnh lạ thường giữa lễ hội ồn ào. Những cành liễu rủ xuống mặt nước, che khuất gần như toàn bộ bến thuyền nhỏ, tạo thành một không gian riêng tư và kín đáo.

Một bóng người lén lút xuất hiện từ phía con đường mòn. Đó là An Thức Ngọc. Hắn không đi một mình, phía sau có hai tên gia nhân cao lớn theo sau, nhưng hắn ra hiệu cho chúng dừng lại ở xa, một mình hắn tiến vào Bến Tơ Liễu. Sau vụ cháy đêm hôm trước, hắn đã trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều. Hắn không biết ai là người hẹn mình, nhưng trực giác mách bảo hắn phải đến. Có lẽ nào… là người của thế lực ngầm kia muốn gặp hắn?

Hắn bước vào rặng liễu, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm. Bến thuyền trống không, chỉ có tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ.

“Tìm ai vậy, An công tử?”

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng hắn. An Thức Ngọc giật mình quay lại. Dưới ánh trăng và ánh đèn lồng hắt vào, một nữ tử đeo mặt nạ hồ ly đang đứng đó, dáng người mảnh mai nhưng khí thế lại không hề yếu đuối.

“Ngươi là ai?” An Thức Ngọc cảnh giác hỏi, tay đã đặt lên chuôi kiếm giấu bên hông.

“Người hẹn ngài đến, tự nhiên là ta,” Tuyết Chi chậm rãi bước ra khỏi bóng tối. Chiếc thuyền hoa của nàng đã lặng lẽ cập bến từ lúc nào.

An Thức Ngọc nheo mắt. Giọng nói này có chút quen thuộc. Hắn cố gắng nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ. “Chúng ta có quen biết sao?”

“Quen chứ, sao lại không,” Tuyết Chi cười khẽ, một nụ cười lạnh lẽo. “Chỉ là e rằng An công tử quý nhân hay quên, không còn nhớ đến những người đã bị ngài hại chết mà thôi.”

Sắc mặt An Thức Ngọc khẽ biến đổi. “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nếu không có chuyện gì, ta đi đây.” Hắn quay người định rời đi.

“An công tử vội gì chứ?” Tuyết Chi nói, giọng nói của nàng như một sợi dây vô hình níu chân hắn lại. “Ta còn chưa nói cho ngài biết, bí mật về những chiếc hũ sành và ‘Dưỡng Thi Dịch’ trong mật thất của ngài, ta đều đã biết cả rồi.”

Bước chân của An Thức Ngọc khựng lại. Hắn từ từ quay người, ánh mắt không còn vẻ trăng hoa giả tạo, mà thay vào đó là sự kinh ngạc và sát khí lạnh lẽo. “Ngươi… rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai không quan trọng,” Tuyết Chi nói. “Quan trọng là, ta biết ngài đã giết chồng của Tô Anh Nương. Ta cũng biết, ngài đã dùng con dao găm này để ra tay.”

Nàng từ từ rút con dao găm vỏ da rắn ra khỏi tay áo. Dưới ánh trăng, vỏ dao hoa văn lấp lánh, lưỡi dao ánh lên một màu chết chóc.

An Thức Ngọc nhìn thấy con dao, đồng tử co rút lại. Đó chính là con dao của hắn! Hắn đã vứt nó xuống sông sau khi gây án, làm sao nó lại có thể ở trong tay người phụ nữ này?

“Ngươi… ngươi…” Hắn lắp bắp, sự hoảng loạn bắt đầu hiện rõ trên mặt.

Trên Vọng Giang Lâu, La Định Xuân chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Hắn thấy con dao, thấy sự hoảng loạn của An Thức Ngọc. Trái tim hắn đập mạnh. Nàng đã làm được. Nàng thật sự đã tìm ra hung khí và dồn hung thủ vào chân tường. Nhưng tại sao, trong lòng hắn không chỉ có sự thán phục, mà còn dâng lên một nỗi lo lắng bất an?

“An công tử, giờ thì ngài còn gì để chối cãi không?” Tuyết Chi tiến lên một bước, dồn ép. “Ngài giết người, giá họa cho một người phụ nữ vô tội. Ngài còn dùng tà thuật để bảo quản thi thể. Tội ác tày trời như vậy, ngài nghĩ có thể che giấu được mãi sao?”

“Câm miệng!” An Thức Ngọc gầm lên, sự hoảng loạn đã biến thành sự điên cuồng. Hắn không còn đường lui nữa rồi. “Đúng, là ta giết hắn! Ai bảo hắn ngu ngốc, dám phát hiện ra bí mật của ta? Hắn đáng chết! Ngươi cũng vậy! Kẻ nào biết được bí mật của ta, đều phải chết!”

Hắn rút kiếm, lao về phía Tuyết Chi. Sát khí nồng nặc bao trùm lấy bến thuyền nhỏ.

Tuyết Chi đã lường trước được điều này. Nàng không hề hoảng sợ. Thân thủ của nàng đủ để đối phó với vài chiêu của một tên công tử bột như hắn. Nàng nhanh chóng lùi lại, tránh được nhát kiếm của hắn.

Nhưng nàng đã đánh giá thấp sự điên cuồng của An Thức Ngọc. Hắn không chỉ dùng kiếm. Hắn đột nhiên xé toạc vạt áo, từ trong ngực lấy ra một chiếc túi gấm nhỏ, vung mạnh về phía nàng. Một làn khói màu đen tím từ trong túi bay ra, mang theo một mùi hôi thối nồng nặc.

Tuyết Chi vội vàng nín thở lùi lại, nhưng vẫn hít phải một chút. Đầu óc nàng lập tức choáng váng, tay chân trở nên bủn rủn. Độc!

“Haha, ngươi thông minh thì sao chứ? Cuối cùng cũng phải chết dưới tay ta thôi!” An Thức Ngọc cười một cách man rợ, hắn giơ kiếm lên, nhắm thẳng vào tim Tuyết Chi đang loạng choạng.

Đúng lúc đó, một tiếng “vút” sắc lẻm vang lên trong không khí. Một chiếc chén trà từ đâu bay tới, đập mạnh vào cổ tay cầm kiếm của An Thức Ngọc.

“Keng!” Thanh kiếm rơi xuống đất.

An Thức Ngọc ôm cổ tay đau đớn, kinh ngạc nhìn về phía Vọng Giang Lâu. Một bóng đen từ trên lầu hai phi thân xuống, nhẹ nhàng như một chiếc lá, đáp xuống trước mặt Tuyết Chi, che chắn cho nàng.

La Định Xuân. Hắn đã ra tay.

“Thứ… Thứ phụ đại nhân?” An Thức Ngọc lắp bắp, mặt cắt không còn một giọt máu.

La Định Xuân không thèm nhìn hắn. Hắn quay lại, đỡ lấy Tuyết Chi đang sắp ngã quỵ. “Cô không sao chứ?” Giọng nói của hắn không còn lạnh lùng, mà chứa đầy sự lo lắng không thể che giấu.

Tuyết Chi ngẩng đầu, qua chiếc mặt nạ hồ ly, nàng nhìn thấy sự quan tâm chân thật trong mắt hắn. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng.

“An Thức Ngọc, ngươi to gan thật,” La Định Xuân quay lại, giọng nói lạnh như băng. “Giết người, dùng độc, tập kích quận chúa. Tội của ngươi, đủ để tru di cửu tộc.”

“Đại nhân… tha mạng…” An Thức Ngọc quỳ rạp xuống đất, run rẩy cầu xin.

Nhưng đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia độc ác cuối cùng. Hắn hét lớn: “Các ngươi còn không ra tay?”

Từ trong rặng liễu và từ dưới mặt nước, gần chục bóng đen đồng loạt lao ra, tay lăm lăm đao kiếm, bao vây lấy cả ba người.

Không phải gia nhân. Đây là những sát thủ chuyên nghiệp.

La Định Xuân lập tức kéo Tuyết Chi ra sau lưng mình, nhặt thanh kiếm của An Thức Ngọc lên, thủ thế. “Xem ra, bí mật của ngươi còn lớn hơn ta tưởng.”

Tuyết Chi cố gắng đứng vững, chất độc đang dần ngấm vào cơ thể nàng. Nàng nhìn đám sát thủ, rồi lại nhìn La Định Xuân đang một mình che chắn phía trước. Nàng biết, vở kịch đêm nay, đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng rồi.




LIÊN HỆ ADMIN