Chương 9 : Chương 9: Lời Tỏ Tình Muộn

Y quán nhỏ của Lão Trương nằm nép mình trong một con ngõ sâu hun hút, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào, náo nhiệt của kinh thành. Nơi đây giống như một ốc đảo bình yên giữa cơn bão tố. Không khí thoang thoảng mùi thảo dược khô, mùi thuốc bắc nồng ấm, mang lại một cảm giác an toàn đến lạ lùng. Đã hai ngày trôi qua kể từ đêm huyết chiến ở Bến Tơ Liễu. Dưới sự chăm sóc tận tình của Lão Trương và sự truyền nội lực không ngừng nghỉ của La Định Xuân, Tuyết Chi cuối cùng cũng đã qua cơn nguy kịch.

Chất độc “Hắc Sát Tán” tuy đã được áp chế, nhưng vẫn còn âm ỉ trong cơ thể nàng, khiến nàng lúc tỉnh lúc mê, sức lực cạn kiệt. Mỗi khi tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy luôn là La Định Xuân. Hắn luôn ngồi đó, bên cạnh giường bệnh, đôi mắt vốn trong sáng như ngọc giờ đây hằn lên những tơ máu vì thiếu ngủ, gương mặt tuấn tú cũng trở nên hốc hác, nhưng bàn tay nắm lấy tay nàng thì chưa bao giờ buông lỏng.

Trong một buổi chiều tà, khi những tia nắng cuối cùng của ngày xuyên qua khe cửa, nhuộm vàng cả căn phòng, Tuyết Chi từ từ tỉnh giấc. Cơn mê sảng đã qua, đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn nhiều. Nàng khẽ động đậy, La Định Xuân lập tức nhận ra.

“Nàng tỉnh rồi à?” hắn vội vàng cúi xuống, giọng nói khàn khàn vì lo lắng và mệt mỏi. “Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Tuyết Chi lắc đầu, nàng nhìn hắn, một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng. Nàng nợ hắn một mạng. Nàng nợ hắn một lời giải thích. “Ta… đã ngủ bao lâu rồi?”

“Hai ngày,” hắn đáp, tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc mai bết mồ hôi trên trán nàng. “Lão Trương nói độc tính đã ổn định. Nàng chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ từ từ hồi phục.”

Sự im lặng bao trùm lấy hai người. Ngoài kia, kinh thành chắc chắn đang dậy sóng. Vụ tấn công nhằm vào một vị Thứ phụ và một Quận chúa ngay giữa lễ hội đèn lồng không phải là chuyện nhỏ. Nhưng ở đây, thời gian dường như ngưng đọng lại.

“La Định Xuân,” Tuyết Chi phá vỡ sự im lặng, giọng nói vẫn còn yếu ớt. “Làm sao… chàng biết ta là Tuyết Chi?”

Đây là câu hỏi nàng đã muốn hỏi từ lúc ở bờ sông. Hắn đã biết từ khi nào? Và tại sao hắn lại tin một cách không do dự như vậy?

La Định Xuân nhìn sâu vào mắt nàng, trong đôi mắt sâu thẳm ấy phản chiếu hình ảnh của nàng, mệt mỏi nhưng kiên cường. Hắn khẽ thở dài, một hơi thở mang theo cả sự nhẹ nhõm và nỗi đau đớn đã kìm nén suốt ba năm.

“Ta không chỉ biết nàng là Tuyết Chi,” hắn nói, giọng nói trầm ấm và chân thành. “Ta đã luôn biết. Từ lần đầu tiên gặp lại nàng ở nha môn.”

Tuyết Chi sững sờ. “Từ lúc đó? Nhưng… làm sao có thể?”

“Là đôi mắt,” hắn nói, bàn tay khẽ vuốt ve gò má nàng. “Thân xác có thể thay đổi, dung mạo có thể khác đi, nhưng ánh mắt thì không thể lừa dối. Ánh mắt của Khang Mẫn luôn cao ngạo và trống rỗng. Còn ánh mắt của nàng, dù cố che giấu dưới vẻ ngang ngược, vẫn luôn ánh lên sự thông minh, sắc bén và một chút cố chấp không chịu thua ai. Đó là ánh mắt của Tuyết Chi mà ta đã khắc sâu trong tâm trí suốt bao năm qua.”

Hắn dừng lại, một nụ cười buồn thoáng qua trên môi. “Và cả thói quen nữa. Khi nàng suy nghĩ, ngón tay trỏ sẽ vô thức gõ nhẹ. Khi nàng tức giận, khóe môi sẽ hơi mím lại. Những thói quen nhỏ nhặt đó, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra, nhưng ta lại nhớ rất rõ.”

Trái tim Tuyết Chi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Hắn… hắn đã quan sát nàng kỹ đến vậy sao? Những chi tiết mà ngay cả bản thân nàng cũng không để ý, hắn lại ghi nhớ không sót một thứ gì.

“Tại sao?” nàng thì thầm.

“Bởi vì ta yêu nàng,” La Định Xuân nói ra ba từ đó một cách tự nhiên, như thể đó là một sự thật hiển nhiên không cần phải chứng minh. “Từ rất lâu rồi. Trước khi nàng gặp nạn, ta đã xin phép phụ mẫu, chuẩn bị sính lễ, định nhờ người đến Tuyết phủ cầu hôn.”

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Tuyết Chi. Lời tỏ tình muộn màng sau ba năm tử biệt. Nếu như… nếu như ngày đó nàng không chết, có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác. Nàng sẽ không phải sống trong thân xác của kẻ thù, không phải đối mặt với những âm mưu kinh hoàng này.

“Ta cứ ngỡ đã mất nàng mãi mãi,” La Định Xuân nói tiếp, giọng nói có chút run rẩy. “Ba năm qua, đối với ta, mỗi ngày đều là một sự dày vò. Cuộc hôn nhân với Khang Mẫn là một sự sắp đặt mà ta không thể chống lại. Ta đã chấp nhận số phận, cho đến khi ta gặp lại nàng. Ta đã nghi ngờ, đã hoang mang, nhưng cũng nhen nhóm một tia hy vọng điên rồ. Đêm ở Bến Tơ Liễu, khi nàng liều mình nhảy xuống sông, khi ta gọi tên nàng và nàng thừa nhận… Nàng không biết lúc đó ta đã hạnh phúc đến nhường nào đâu, Tuyết Chi. Hạnh phúc vì biết rằng nàng vẫn còn tồn tại trên thế gian này.”

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn. Nụ hôn không mang theo dục vọng, chỉ có sự trân trọng, sự đau lòng và một tình yêu sâu đậm đã bị chôn giấu quá lâu.

Tuyết Chi nhắm mắt lại, để mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi. Bức tường phòng bị mà nàng dựng lên bấy lâu nay dường như đã sụp đổ hoàn toàn trước sự chân thành của hắn. Nàng không còn đơn độc nữa. Nàng đã có một người đồng minh, một người thật sự quan tâm đến sự an nguy của nàng, một người yêu nàng bằng cả trái tim.

“La Định Xuân,” nàng mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên trong trẻo và kiên định. “Cảm ơn chàng.”

“Đừng nói cảm ơn,” hắn lắc đầu. “Bảo vệ nàng là việc ta nên làm.”

“Không,” nàng nói. “Ta không chỉ cảm ơn vì chàng đã cứu ta. Ta cảm ơn vì đã cho ta biết, ta không hề chiến đấu một mình.” Nàng hít một hơi thật sâu. “Đã đến lúc chúng ta phải cùng nhau đối mặt với chuyện này. Kẻ thù của chúng ta không chỉ có An Thức Ngọc. Hắn chỉ là một con tốt thí. Đằng sau hắn là một thế lực ngầm vô cùng tàn độc và có tổ chức.”

Nàng kể cho hắn nghe tất cả những gì mình đã khám phá ra: về “Dưỡng Thi Dịch”, về những chiếc hũ sành trong mật thất, về thế lực ngầm đang thu mua những vật phẩm tà thuật.

La Định Xuân lắng nghe một cách chăm chú, gương mặt ngày càng trở nên nghiêm trọng. “Dưỡng Thi Dịch… Ta đã từng đọc được về nó trong một cuốn sách cổ. Đây là một cấm thuật, dùng để luyện chế những thứ cực kỳ âm độc. Xem ra, vụ án này không chỉ đơn giản là giết người diệt khẩu.”

“Đúng vậy,” Tuyết Chi nói. “Và ta tin rằng, cái chết của ta ba năm trước cũng có liên quan đến chúng. Ta đã vô tình chạm vào bí mật của chúng, nên chúng mới ra tay diệt khẩu.”

“Ta hiểu rồi,” La Định Xuân gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh. “Nàng hãy yên tâm dưỡng thương. Mọi chuyện bên ngoài, cứ giao cho ta.”

Hắn đứng dậy, khí thế của một vị Thứ phụ quyền uy lại trở về. “Trí Tri!”

Trí Tri lập tức xuất hiện từ ngoài cửa, như thể đã chờ sẵn.

“Lập tức cho người phong tỏa toàn bộ An phủ, không cho phép bất kỳ ai ra vào. Bắt giữ An Thức Ngọc, nếu hắn chống cự, giết không tha,” La Định Xuân ra lệnh. “Ngoài ra, cho người điều tra tất cả các hiệu thuốc, cửa hàng buôn bán đồ lạ trong kinh thành, tìm ra kẻ đứng sau việc thu mua Dưỡng Thi Dịch. Ta muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào đang âm mưu khuấy đảo kinh thành này.”

“Thưa đại nhân,” Trí Tri có chút do dự. “An phủ là phủ đệ của quan viên, chúng ta tự ý phong tỏa, e rằng sẽ gây ra dị nghị trong triều.”

“Cứ nói là phụng mệnh của ta,” La Định Xuân nói, giọng nói không cho phép cãi lại. “Ta nghi ngờ An Thức Ngọc có liên quan đến vụ tấn công quận chúa. Ai dám dị nghị, bảo hắn đến gặp ta.”

Trí Tri cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.

La Định Xuân quay lại, nhìn Tuyết Chi đang nằm trên giường, ánh mắt lại trở nên dịu dàng. “Nàng thấy không? Quyền lực đôi khi cũng có tác dụng của nó. Nàng không cần phải một mình mạo hiểm nữa. Từ giờ, hãy để ta gánh vác cùng nàng.”

Tuyết Chi nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp và an tâm chưa từng có. Nàng biết, từ khoảnh khắc này, một liên minh thực sự đã được hình thành. Một liên minh được xây dựng trên sự tin tưởng, tình yêu và một mục tiêu chung: vạch trần bóng tối đang bao trùm lấy kinh thành, và đòi lại công lý cho những người đã khuất. Con đường phía trước vẫn còn đầy chông gai, nhưng ít nhất, nàng không còn phải bước đi một mình nữa.




LIÊN HỆ ADMIN