Chương 10 : Chương 10: Sóng Ngầm Triều Đình

Mệnh lệnh của La Định Xuân, được ban ra với tư cách là Nội các Thứ phụ, giống như một tảng đá ném vào mặt hồ yên ả của giới quan lại kinh thành, tạo nên những gợn sóng lan tỏa không ngừng. Việc phong tỏa phủ đệ của một vị quan viên mà không có thánh chỉ rõ ràng là một hành động vô cùng táo bạo, gần như là khiêu khích. Sáng sớm hôm sau, khi tin tức lan ra, cả triều đình đã bắt đầu xôn xao.

An thị lang, cha của An Thức Ngọc, là người đầu tiên hành động. Lão ta khóc lóc om sòm trước cửa Nội các, vu cho La Định Xuân lạm dụng chức quyền, hãm hại trung lương. Vài vị quan có giao tình với An gia cũng bắt đầu bóng gió xa xôi trong các cuộc trà dư tửu hậu, cho rằng Thứ phụ đại nhân tuổi trẻ tài cao nhưng hành sự quá mức ngang ngược, không coi luật pháp ra gì. Một cơn bão ngầm đang dần hình thành, nhắm thẳng vào La Định Xuân.

Nhưng La Định Xuân đã lường trước được tất cả. Hắn ngồi vững vàng trong thư phòng của mình, bình thản xử lý công văn, mặc cho bên ngoài sóng to gió lớn. Hắn đã có một lý do không thể chối cãi: An Thức Ngọc bị tình nghi có liên quan đến vụ ám sát Đoan Ninh quận chúa. Thân phận của “Khang Mẫn” chính là tấm khiên vững chắc nhất. Không một ai dám công khai đứng ra bênh vực một kẻ bị tình nghi mưu hại thành viên hoàng tộc. An thị lang khóc lóc thì cứ khóc lóc, nhưng lão ta không dám làm lớn chuyện. Cơn bão vì thế chỉ có thể là một cơn bão ngầm, không thể bùng lên dữ dội.

Tuy nhiên, cuộc đột kích vào An phủ lại không thu được kết quả như mong đợi. Khi Trí Tri dẫn người phá cửa xông vào, An phủ đã trống không. An Thức Ngọc, cùng với vài gia nhân thân tín, đã biến mất không một dấu vết, như thể bốc hơi khỏi không khí.

Thư phòng bị cháy một góc, mật thất được tìm thấy, nhưng bên trong gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ. Những chiếc hũ sành bí ẩn đã biến mất, chỉ còn lại vài mảnh vỡ và mùi hương ngọt ngấy tanh nồng vẫn còn vương lại trong không khí, minh chứng cho sự tồn tại của chúng. Kẻ địch đã hành động quá nhanh, quá quyết đoán. Rõ ràng, chúng đã nhận ra nguy hiểm ngay sau vụ hỗn loạn ở thư phòng và lập tức thủ tiêu mọi chứng cứ, đồng thời đưa An Thức Ngọc đi lẩn trốn. Hoặc tệ hơn, hắn đã bị bịt đầu mối vĩnh viễn.

La Định Xuân mang tin tức này đến y quán của Lão Trương. Hắn bước vào phòng, thấy Tuyết Chi đang ngồi tựa vào thành giường, tay cầm một cuốn sách nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xăm. Nàng đã có thể ngồi dậy được, sắc mặt tuy còn xanh xao nhưng thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Hắn chạy thoát rồi,” La Định Xuân nói, giọng nói không giấu được vẻ thất vọng. “Hoặc là đã bị chúng thủ tiêu.”

Tuyết Chi không hề tỏ ra ngạc nhiên. Nàng dường như đã đoán trước được kết quả này. “Ta biết chúng sẽ không ngồi yên chờ chết. Thế lực đứng sau An Thức Ngọc còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.” Nàng đặt cuốn sách xuống, nhìn hắn. “Chàng có gặp rắc rối ở triều không?”

“Chỉ là vài con ruồi vo ve thôi, không đáng ngại,” hắn đáp, bước đến bên giường, tự nhiên ngồi xuống mép giường, cầm lấy bát thuốc Lão Trương vừa mang vào. “Đến giờ uống thuốc rồi.”

Hắn múc một thìa thuốc, thổi nhẹ rồi đưa đến bên môi nàng. Hành động của hắn vô cùng tự nhiên và thân mật. Tuyết Chi có chút ngượng ngùng, nhưng nàng không từ chối. Nàng ngoan ngoãn uống hết thìa thuốc đắng ngắt. Hắn lại lập tức đưa cho nàng một viên mứt táo. Sự chăm sóc tỉ mỉ này khiến trái tim nàng dâng lên một cảm giác ấm áp.

“Chúng đã hành động quá nhanh,” Tuyết Chi nói sau khi nuốt viên mứt. “Điều đó chứng tỏ chúng rất sợ bí mật về ‘Dưỡng Thi Dịch’ bị bại lộ. Đây vừa là tin xấu, vừa là tin tốt. Tin xấu là manh mối về An Thức Ngọc đã đứt. Tin tốt là, chúng ta đã đánh trúng vào tử huyệt của chúng.”

“Vậy bước tiếp theo của chúng ta là gì?” La Định Xuân hỏi. Hắn nhận ra, trong vô thức, hắn đã hoàn toàn tin tưởng vào sự phán đoán của nàng. Trí tuệ của nàng, kết hợp với quyền lực của hắn, sẽ là một vũ khí đáng sợ.

“Là ‘Dưỡng Thi Dịch’,” Tuyết Chi đáp, ánh mắt sắc bén trở lại. “Chúng có thể mang An Thức Ngọc đi, có thể dọn sạch mật thất, nhưng chúng không thể xóa đi sự tồn tại của loại dung dịch cấm này. Chàng đã cho người điều tra các hiệu thuốc, đó là một hướng đi đúng. Nhưng ta nghĩ, chúng ta cần phải nghĩ xa hơn. Kẻ nào cần đến ‘Dưỡng Thi Dịch’ với số lượng lớn như vậy?”

Nàng im lặng, đôi mày thanh tú nhíu lại, ngón tay trỏ lại vô thức gõ nhẹ lên chăn gấm. La Định Xuân nhận ra thói quen quen thuộc đó, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm vui dịu dàng.

“Luyện chế tà vật… bảo quản thi thể quan trọng…” Tuyết Chi lẩm bẩm, cố gắng xâu chuỗi các manh mối. “Thi thể… thi thể… Tại sao ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy?”

Đột nhiên, nàng khựng lại. Một mảnh ký ức mơ hồ, bị chôn vùi suốt ba năm, bất chợt trỗi dậy. Đó là ký ức về ngày nàng bị sát hại.

“Ta nhớ ra rồi,” nàng thì thầm, sắc mặt trở nên trắng bệch. “Ngày hôm đó… trước khi bị đánh ngất, ta đã đến một ngôi miếu hoang ở ngoại thành để gặp nhân chứng. Người đó đã không đến. Nhưng trong lúc chờ đợi, ta đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người mặc áo choàng đen.”

“Họ nói gì?” La Định Xuân hỏi, giọng nói căng thẳng.

“Ta không nghe rõ hết, chỉ loáng thoáng vài từ… ‘Vô danh nữ thi’… ‘vật chứa’… và một cái tên…” Tuyết Chi nhắm mắt lại, cố gắng tái hiện lại âm thanh trong ký ức. “…’Bách Lý’… đúng vậy, là ‘Bách Lý’.”

Bách Lý? Một cái họ khá hiếm. La Định Xuân lập tức lục tìm trong trí nhớ của mình. Trong giới quan lại kinh thành, dường như không có gia tộc nào mang họ này.

“Vật chứa?” hắn hỏi. “Nó có nghĩa là gì?”

“Ta không biết,” Tuyết Chi lắc đầu. “Lúc đó ta chỉ nghĩ đó là những lời nói vẩn vơ. Nhưng bây giờ, kết hợp với ‘Dưỡng Thi Dịch’, ta có một suy đoán đáng sợ. ‘Vô danh nữ thi’ mà ta điều tra ba năm trước, có lẽ không phải là nạn nhân đầu tiên. Có thể cô ta chỉ là một trong số rất nhiều thi thể được chúng thu thập. Và chúng dùng ‘Dưỡng Thi Dịch’ để bảo quản những thi thể đó, biến chúng thành ‘vật chứa’ cho một mục đích tà ác nào đó.”

Một âm mưu kinh hoàng và bệnh hoạn dần dần hiện ra. Chúng không chỉ giết người, mà còn đang lợi dụng thi thể của họ.

“Bách Lý…” La Định Xuân lặp lại cái tên này. “Ta sẽ cho người điều tra tất cả những người mang họ này trong và ngoài kinh thành. Còn nàng, việc quan trọng nhất bây giờ là phải dưỡng thương cho thật tốt. Nàng đã cung cấp một manh mối vô cùng quan trọng rồi.”

Hắn đứng dậy, định rời đi để sắp xếp công việc. Nhưng Tuyết Chi đã gọi hắn lại.

“La Định Xuân.”

Hắn quay lại.

“Cẩn thận,” nàng nói, giọng nói chứa đầy sự quan tâm chân thành. “Kẻ thù của chúng ta rất tàn độc và không từ thủ đoạn. Ta không muốn… lại có chuyện gì xảy ra với chàng.”

La Định Xuân nhìn nàng, trong lòng ấm áp vô cùng. Hắn bước lại, cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. “Ta đã mất nàng một lần, ta sẽ không để mất nàng lần thứ hai đâu.”

Hắn rời đi, để lại Tuyết Chi một mình trong phòng. Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Liên minh này, không chỉ là một sự hợp tác bất đắc dĩ nữa. Nó đã được xây dựng trên nền tảng của sự tin tưởng, sự quan tâm, và một tình cảm sâu đậm đang dần nảy nở từ tro tàn của quá khứ.

Cuộc điều tra về “Dưỡng Thi Dịch” và cái tên “Bách Lý” sẽ là bước đi tiếp theo của họ. Con đường phía trước vẫn còn mờ mịt, nhưng giờ đây, họ đã có một phương hướng rõ ràng. Bóng tối đang bao trùm kinh thành, nhưng họ sẽ cùng nhau, từng bước một, xé toạc màn đêm đó ra.




LIÊN HỆ ADMIN