Chương 10 : Dấu Vết Của Bộ Tộc
Bình minh nhợt nhạt phủ lên khu rừng. Ngọn lửa trong khe núi đã lụi tàn, chỉ còn vài đốm than đỏ.
Trịnh Vân Nhi khẽ cựa mình trong vòng tay tôi. Gương mặt cô hồng lên, hơi thở nhẹ nhàng. Tôi vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô, một cảm giác ấm áp len lỏi khắp người – thứ cảm giác tôi tưởng đã đánh mất từ lâu.
Nhưng khi quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Lâm Khả Tinh. Cô ngồi ở góc đối diện, đôi mắt đỏ hoe, trên môi là nụ cười gượng gạo.
Tim tôi thoáng nhói.
A Khiêm nhanh chóng phá tan sự yên lặng:
“Chúng ta phải đi ngay. Đêm qua, ta nghe thấy tiếng bước chân lạ. Không phải thú dữ. Rất có thể… bọn chúng đang theo dõi.”
Cả nhóm giật mình. Lời anh ta khiến ký ức về những chiếc lồng xương treo lơ lửng lại ùa về.
Khang Vĩ chau mày:
“Ngươi nói ‘bọn chúng’? Ý ngươi là… còn người sống khác?”
A Khiêm gật:
“Đúng. Bộ tộc khác. Và tin ta đi, chúng còn đáng sợ hơn quái thú.”
Không khí nặng trĩu. Mọi ánh mắt bất giác đổ dồn về tôi – như thể chờ quyết định.
Tôi siết chặt gậy, gằn giọng:
“Đi. Ở đây chỉ là mồi ngon cho kẻ khác.”
Chúng tôi lại lên đường. Rừng rậm dần dày hơn, ánh sáng mặt trời chỉ còn lọt xuống vài vệt lốm đốm.
Vân Nhi đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng khẽ chạm vào tay tôi, như tìm sự an tâm. Tôi cảm nhận rõ ánh nhìn của Khả Tinh ở phía sau – nặng nề, chua xót, nhưng cũng đầy giằng xé.
Ở phía trước, Khang Vĩ lầm lì, ánh mắt hắn lấp lánh thứ gì đó nguy hiểm.
Đến trưa, chúng tôi băng qua một khu đất bằng. Giữa khoảng đất, có một cột gỗ cao, trên cắm một chiếc sọ người.
Mọi người chết lặng.
Vân Nhi run rẩy bấu chặt lấy cánh tay tôi:
“Trời ơi… họ… họ thật sự tồn tại.”
Khả Tinh thì che miệng, nước mắt chực trào.
A Khiêm nhíu mày, giọng khàn đặc:
“Đây là cột cảnh giới. Nghĩa là chúng ta đã bước vào lãnh địa của họ.”
Ngay khi anh ta nói dứt, từ trong rừng vút ra những mũi tên tre.
“Cẩn thận!” – tôi hét, kéo Vân Nhi ngã xuống đất. Một mũi tên sượt qua má tôi, cắm phập vào gốc cây phía sau.
Tiếng hò hét vang lên. Từ bụi rậm, một nhóm người thổ dân lao ra, mặt vẽ sơn đỏ, tay cầm giáo nhọn.
Cả nhóm hỗn loạn.
Một gã thổ dân lao thẳng về phía Khả Tinh. Tôi bật dậy, vung gậy đánh mạnh, chặn đứng hắn.
“Lùi lại!” – tôi gầm lên, ánh mắt tóe lửa.
Nhưng chúng đông, ít nhất mười người. Cả nhóm bị bao vây trong chớp mắt.
Khang Vĩ gầm rú, cầm gậy lao lên, đánh gục một tên. Nhưng ngay lập tức, hai kẻ khác áp sát, đâm giáo khiến hắn phải lùi.
Vân Nhi run rẩy nép sau lưng tôi, giọng lạc đi:
“Anh Tiểu Phàm… làm sao bây giờ…”
Tôi cắn răng. Chỉ có một cách: chiến đấu và kéo dài thời gian.
Trong lúc hỗn loạn, A Khiêm hét lớn bằng một thứ ngôn ngữ lạ. Giọng anh vang vọng, dồn dập như đang cố thương lượng.
Đám thổ dân khựng lại vài giây, nhìn nhau thì thầm.
Một tên cao to bước ra, có vẻ là thủ lĩnh. Hắn quát gì đó bằng tiếng bản địa, rồi chỉ thẳng vào A Khiêm.
A Khiêm gằn giọng, đáp lại. Cả hai trao đổi kịch liệt trong thứ ngôn ngữ chúng tôi không hiểu.
Cuối cùng, thủ lĩnh hạ tay. Đám thổ dân từ từ lùi lại, ánh mắt vẫn cảnh giác.
A Khiêm quay sang chúng tôi, thở dốc:
“Tạm thời họ tha cho. Nhưng chúng ta phải đi theo họ. Nếu chống lại, tất cả sẽ chết.”
Không còn lựa chọn. Chúng tôi bị áp giải sâu vào rừng.
Con đường ngoằn ngoèo dẫn đến một ngôi làng nguyên thủy, những túp lều bằng gỗ và lá dừa, xung quanh cắm đầy giáo. Tiếng trống rền rĩ vang lên, như nghi thức chào đón – hoặc cảnh báo.
Người trong làng đổ ra, ánh mắt tò mò, lạnh lùng. Một số trẻ con trần truồng chạy quanh, chỉ trỏ, cười khúc khích. Nhưng phần lớn người lớn thì nghiêm nghị, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Chúng tôi bị dồn vào giữa quảng trường đất.
Vân Nhi nắm tay tôi chặt đến mức đau, thì thào:
“Họ sẽ làm gì chúng ta…?”
Tôi nhìn quanh, đôi mắt căng như dây cung. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
“Dù thế nào, tôi cũng không để bất kỳ ai trong chúng ta thành bộ xương treo lủng lẳng như ngoài kia.”
Trong giây phút ngột ngạt ấy, tôi thoáng bắt gặp ánh mắt của Khả Tinh. Cô đang nhìn tôi – vừa hoảng sợ, vừa đầy tin tưởng.
Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra: tình cảm phức tạp này sớm muộn gì cũng nổ tung, không kém gì cuộc chiến sinh tồn chúng tôi đang đối mặt.