Chương 9 : Ngôi Nhà Mới

Sau khi đám du côn bị cảnh sát áp giải đi, sân ga dần trở lại với vẻ hối hả thường nhật. Trang Yến quay lại, ánh mắt anh dừng lại trên người Lưu Quế Miêu một lúc lâu. Người phụ nữ này, vẻ ngoài trông yếu đuối, gầy gò, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sức mạnh và sự kiên định đáng kinh ngạc. Đặc biệt là ánh mắt của cô, trong veo nhưng lại sắc bén, không hề có một chút hoảng loạn nào sau vụ việc vừa rồi.

“Chị có cần giúp đỡ gì thêm không?” Trang Yến hỏi, giọng nói vẫn giữ vẻ nghiêm nghị của một người cảnh sát, nhưng đã có phần mềm mỏng hơn.

“Không cần đâu, cảm ơn đồng chí.” Lưu Quế Miêu lắc đầu, cô cúi xuống, phủi lại quần áo cho Đóa Đóa rồi nắm chặt tay con. “Chúng tôi tự lo được.”

Nói rồi, cô gật đầu chào anh một lần nữa, sau đó quả quyết gánh hành lý lên vai, dắt Đóa Đóa hòa vào dòng người đông đúc, rời khỏi nhà ga. Cô không có ý định tìm đến chỗ Trần Hằng Thành ngay lập tức. Kế hoạch của cô là phải tự mình ổn định cuộc sống trước, tạo dựng một nền tảng vững chắc cho hai mẹ con. Cô sẽ không bao giờ để mình rơi vào thế bị động như kiếp trước nữa.

Trong ký ức mơ hồ của kiếp trước, cô nhớ mang máng về một khu tập thể dành cho gia đình cán bộ cảnh sát. Nơi đó an ninh rất tốt, giá thuê nhà lại rẻ, và quan trọng nhất, cô biết ân nhân cứu mạng con gái cô – Trang Yến – cũng sống ở đó. Mục tiêu của cô rất rõ ràng: tìm đến nơi đó, sống gần anh, và tìm cơ hội để báo đáp ân tình sâu nặng mà kiếp này anh chưa hề biết tới.

Ra khỏi nhà ga, Quế Miêu hỏi thăm đường đến khu tập thể của Cục Công an. May mắn thay, nơi đó cũng không quá xa. Cô thuê một chiếc xe ba bánh, chất tất cả hành lý lên xe. Ngồi trên chiếc xe lọc cọc, cô có dịp ngắm nhìn Thượng Hải những năm 80. Những con đường rộng rãi với những hàng cây ngô đồng, những tòa nhà mang kiến trúc phương Tây cổ kính xen lẫn với những khu nhà tập thể mới xây. Tiếng chuông leng keng của xe đạp, tiếng rao của những gánh hàng rong, tất cả tạo nên một bức tranh đầy sức sống. Đóa Đóa lần đầu được thấy một thế giới náo nhiệt như vậy, cô bé tò mò ngó nghiêng khắp nơi, đôi mắt to tròn không chớp.

Chiếc xe dừng lại trước một con ngõ nhỏ. Khu tập thể hiện ra trước mắt cô, gồm vài dãy nhà lầu ba tầng đã cũ, tường sơn vàng đã bong tróc nhiều chỗ. Tuy không khang trang nhưng lại mang đến một cảm giác yên bình, an toàn.

Quế Miêu trả tiền xe, sau đó dắt Đóa Đóa đi vào trong ngõ. Cô đang băn khoăn không biết nên bắt đầu hỏi thăm từ đâu thì bắt gặp một người phụ nữ trung niên phúc hậu đang ngồi giặt quần áo trước hiên nhà. Thấy người lạ, bà ngẩng lên nhìn, ánh mắt đầy thiện chí.

“Chào cô, cô tìm ai vậy?”

“Dạ chào bác,” Quế Miêu lễ phép đáp, “Cháu từ quê lên, muốn hỏi thăm xem ở đây có nhà nào cho thuê phòng không ạ?”

Người phụ nữ này chính là Lý Thẩm, một người nhiệt tình và tốt bụng mà Quế Miêu đã nghe danh từ kiếp trước. Bà nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt, lại nhìn xuống đứa bé gái kháu khỉnh đang níu chân mẹ, trong lòng không khỏi có chút thiện cảm.

“Ôi chao, thuê phòng ở đây thì khó lắm cháu ạ. Nhà nào nhà nấy đều chật chội, lấy đâu ra phòng trống mà cho thuê.” Lý Thẩm thở dài, tỏ vẻ ái ngại.

Nghe vậy, lòng Quế Miêu chùng xuống. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô bắt đầu vận dụng kỹ năng diễn xuất của mình, kể một câu chuyện đẫm nước mắt. Cô nói về người chồng sinh viên, về việc cô đưa con từ quê lên thăm chồng nhưng chưa muốn làm phiền việc học của anh, chỉ muốn tìm một chỗ ở tạm an toàn cho con gái. Cô còn khéo léo kể lại chuyện vừa bị côn đồ chặn đường ở ga tàu, khiến cô vô cùng sợ hãi, chỉ mong tìm được một nơi an ninh tốt.

Lý Thẩm nghe xong, lòng trắc ẩn nổi lên. Bà vỗ vỗ tay Quế Miêu an ủi: “Đúng là khổ thân mẹ con cháu quá. Ở cái đất Thượng Hải này, an ninh phức tạp lắm. Phụ nữ một mình dắt con nhỏ đúng là không dễ dàng gì.”

Bà trầm ngâm một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì, mắt bà sáng lên: “À, mà có một chỗ này… nhưng không biết có được không.”

Bà chỉ tay về phía căn hộ ở cuối dãy nhà. “Đấy là nhà của cậu Trang Yến, đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Cậu ấy sống một mình trong căn hộ hai phòng ngủ. Một phòng vẫn để trống từ lâu lắm rồi. Chỉ có điều, cậu ấy tính tình hơi lạnh lùng, không thích người lạ, cũng không thích ồn ào.”

Trái tim Quế Miêu đập thình thịch. Đây rồi, cơ hội của cô đây rồi.

Đúng lúc đó, một chiếc xe đạp từ đầu ngõ đi tới. Người trên xe không ai khác chính là Trang Yến. Anh vừa đi làm về, khuôn mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi. Khi thấy người phụ nữ ở ga tàu lúc sáng đang đứng trước cửa nhà mình cùng với Lý Thẩm, anh không khỏi ngạc nhiên.

“Lý Thẩm, có chuyện gì vậy ạ?”

“À, Trang Yến, cậu về rồi đấy à,” Lý Thẩm vội vàng kéo tay anh lại. “Cậu xem, đây là cô Quế Miêu, vừa từ quê lên. Mẹ con cô ấy đang cần tìm một chỗ ở an toàn. Tôi nghĩ đến căn phòng trống nhà cậu…”

Trang Yến cau mày. Anh không thích có người lạ xâm phạm vào không gian riêng của mình, đặc biệt là căn nhà này, nơi chứa đựng những ký ức đau buồn về người cha đã khuất.

“Cháu xin lỗi, nhà cháu không tiện cho thuê.” Anh từ chối thẳng thừng.

Lưu Quế Miêu đã lường trước được điều này. Cô không hề nao núng. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói chân thành và khẩn thiết: “Đồng chí Trang, tôi biết đây là một yêu cầu đường đột. Nhưng xin hãy giúp mẹ con tôi. Chúng tôi sẽ không làm phiền đến anh. Tôi chỉ cần một góc nhỏ an toàn cho con gái tôi qua đêm. Chỉ cần qua đêm nay thôi cũng được. Sau chuyện ở ga tàu, tôi thực sự rất sợ.”

Ánh mắt cô lúc này không còn vẻ sắc bén, mà chứa đầy sự van nài của một người mẹ đang lo sợ cho con mình. Lý Thẩm cũng ở bên cạnh nói giúp: “Đúng đấy Trang Yến, giúp người ta một chút đi. Coi như làm phúc. Mẹ con người ta bơ vơ ở đất khách quê người, tội nghiệp lắm.”

Trang Yến vẫn im lặng, lòng anh đang giằng co. Lý trí mách bảo anh phải từ chối, nhưng hình ảnh Đóa Đóa đang sợ sệt núp sau lưng mẹ lại khiến anh không đành lòng.

Đúng lúc đó, Đóa Đóa rụt rè bước ra từ sau lưng mẹ. Cô bé ngước đôi mắt to tròn, trong veo nhìn Trang Yến. Cô bé không nói gì, chỉ chìa ra trước mặt anh một viên kẹo bọc giấy màu mà cô bé đã giữ rất kỹ trong túi áo. Một hành động ngây thơ, trong sáng, nhưng lại có một sức mạnh vô hình, đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim sắt đá của người đội trưởng cảnh sát.

Hình ảnh này, nụ cười rụt rè này, đôi mắt trong veo này… một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ lại ùa về. Anh như thấy lại hình ảnh của cô bé gái mà anh đã cứu trong đám cháy năm xưa.

“Được rồi.” Cuối cùng, anh thở dài, gật đầu đồng ý. “Nhưng chỉ là ở tạm thôi. Và phải tuân thủ quy tắc của tôi.”

Lưu Quế Miêu và Lý Thẩm vui mừng khôn xiết.

“Cảm ơn đồng chí! Cảm ơn anh rất nhiều!”

Trang Yến mở cửa, để lộ ra một căn hộ đơn sơ, sạch sẽ nhưng lại toát lên một vẻ lạnh lẽo, cô đơn. Anh chỉ tay vào căn phòng ngủ phía trong: “Hai mẹ con ở phòng đó. Đồ đạc không có gì nhiều. Cần gì thì tự sắp xếp.”

Lưu Quế Miêu gật đầu lia lịa. Cô dắt Đóa Đóa bước qua ngưỡng cửa. Một luồng khí ấm áp của cuộc sống gia đình dường như cũng theo chân họ, len lỏi vào từng góc của căn nhà vốn đã từ lâu thiếu vắng hơi người. Đây chính là ngôi nhà mới, là điểm khởi đầu mới của mẹ con cô.




LIÊN HỆ ADMIN