Chương 7 : Gặp Gỡ Tình Cờ
Đoàn tàu rít lên một hồi còi dài rồi từ từ chuyển bánh, lao vào màn đêm thăm thẳm. Ánh đèn trong toa tàu nhuốm một màu vàng vọt, hắt lên những khuôn mặt mệt mỏi của hành khách. Không khí trong toa giường nằm đỡ ngột ngạt hơn so với toa ghế cứng, nhưng vẫn không tránh khỏi những âm thanh hỗn tạp: tiếng ngáy, tiếng trẻ con khóc thét, tiếng người ta thì thầm trò chuyện, và trên hết là tiếng bánh xe sắt đều đặn gõ nhịp trên đường ray, một giai điệu đơn điệu nhưng lại có sức thôi miên kỳ lạ.
Đóa Đóa đã ngủ say trong vòng tay ấm áp của mẹ. Hơi thở đều đặn của con gái phả vào cổ khiến lòng Lưu Quế Miêu mềm lại. Cô không ngủ. Trong một môi trường xa lạ và phức tạp thế này, cô không dám lơ là cảnh giác. Ánh mắt cô lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh, ghi nhớ từng khuôn mặt, từng cử chỉ của những người cùng toa.
Bà lão tóc hoa râm ở giường đối diện, người đã bắt chuyện với cô lúc nãy, cũng đã ngả lưng. Bà có vẻ là một người hiền lành, nhưng Quế Miêu biết, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Ở giường tầng trên, một người đàn ông trung niên đang đọc báo. Bên cạnh ông ta, một cặp vợ chồng trẻ đang thì thầm to nhỏ. Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng Quế Miêu vẫn không thả lỏng.
Khi đoàn tàu đã đi được khoảng vài tiếng, một gã đàn ông to cao, lực lưỡng từ cuối toa đi tới. Hắn ta có giường ở tầng trên, nhưng thay vì leo lên, hắn lại ngang nhiên ngồi phịch xuống mép giường của Quế Miêu, khiến chiếc giường lún hẳn xuống. Đóa Đóa bị động, cựa mình tỉnh giấc, khẽ oe oe.
Quế Miêu lập tức ôm chặt con, nhẹ nhàng vỗ về. Cô ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn gã đàn ông, không nói một lời. Ánh mắt cô sắc như dao, mang theo một sự cảnh cáo rõ ràng.
Gã đàn ông dường như không để ý, hoặc cố tình phớt lờ. Hắn ta nhếch mép cười, để lộ hàm răng vàng khè vì khói thuốc, giọng nói sặc mùi rượu: “Cô em đi một mình với con nhỏ à? Vất vả nhỉ. Chồng đâu mà để vợ con đi đêm hôm thế này?”
Hắn ta cố tình dựa sát lại gần, mùi rượu và mùi mồ hôi khó chịu xộc thẳng vào mũi Quế Miêu. Cô khẽ nhíu mày, dịch người ra xa, che chắn cho Đóa Đóa.
“Phiền anh về chỗ của mình.” Giọng cô không lớn, nhưng lại vô cùng đanh thép, không một chút sợ hãi.
Gã đàn ông có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của cô. Hắn ta quen với việc những người phụ nữ yếu đuối sẽ sợ hãi trước sự bắt nạt của hắn. Sự cứng rắn của cô khiến hắn ta có chút mất mặt. “Chỉ là ngồi nhờ một lúc thôi mà, làm gì căng thẳng vậy? Giường rộng thế này, thêm một người thì có sao.” Hắn ta vẫn lì lợm ngồi đó.
Quế Miêu biết, nếu cô tỏ ra yếu thế lúc này, những rắc rối sau đó sẽ còn nhiều hơn. Cô không thể để chuyện đó xảy ra. Không một lời báo trước, cô dùng khuỷu tay, nhanh như chớp thúc mạnh vào mạng sườn của gã. Cú thúc không quá mạnh, nhưng lại trúng vào một huyệt đạo hiểm, khiến gã đàn ông đau điếng, mặt mày tái mét. Hắn ta “Á” lên một tiếng rồi ôm bụng lảo đảo đứng dậy, ánh mắt nhìn cô đầy kinh ngạc và tức giận.
“Mày… con khốn…” Hắn ta nghiến răng định chửi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Quế Miêu, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Ánh mắt đó không có sự sợ hãi, chỉ có sự bình tĩnh đến đáng sợ, như thể nếu hắn ta dám làm tới, cô sẵn sàng cho hắn một bài học nhớ đời hơn.
Vụ ồn ào nhỏ đã thu hút sự chú ý của mọi người trong toa. Ai cũng tò mò nhìn về phía họ. Gã đàn ông thấy mình bị nhiều người nhìn chằm chằm, cảm thấy mất mặt, liền lầm bầm chửi thề vài câu rồi hậm hực leo lên giường của mình.
Toa tàu lại trở về với sự yên tĩnh, nhưng bầu không khí đã hoàn toàn khác. Mọi ánh mắt nhìn Lưu Quế Miêu giờ đây đã mang theo sự kiêng dè. Một người phụ nữ trẻ, gầy gò, đi cùng con nhỏ, lại có thể dễ dàng hạ gục một gã đàn ông to con. Rõ ràng, cô không phải là người dễ bắt nạt.
Bà lão ở giường đối diện, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát, lúc này mới lên tiếng, giọng nói mang theo sự khâm phục: “Cháu gái khá lắm!”
Lưu Quế Miêu quay sang, khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn. Thấy thái độ của cô đã bớt xa cách, bà lão liền xích lại gần, bắt đầu trò chuyện một cách cởi mở hơn.
“Bà là Trịnh Hương Tú, cứ gọi bà là bà Trịnh. Cháu đi Thượng Hải tìm chồng à? Chồng cháu là sinh viên, giỏi giang quá nhỉ.”
Lưu Quế Miêu biết đây là cơ hội để xây dựng một mối quan hệ. Cô không còn giữ vẻ lạnh lùng nữa, mà bắt đầu kể câu chuyện của mình, dĩ nhiên là phiên bản đã được chỉnh sửa. Cô kể về người chồng sinh viên tài giỏi, về những năm tháng cô vất vả ở quê nhà nuôi con, gửi tiền cho chồng ăn học. Cô nói về nỗi nhớ mong và quyết tâm lên thành phố để đoàn tụ.
Bà Trịnh, đúng như biệt danh “Bà tám đại tài” mà người quen đặt cho, nghe xong câu chuyện liền đập tay xuống giường bình bịch, lớn tiếng mắng chửi Trần Hằng Thành là kẻ phụ bạc, là Trần Thế Mỹ thời hiện đại. Bà nhiệt tình đến mức khiến Quế Miêu cũng phải ngạc nhiên. Cứ thế, hai người một già một trẻ nhanh chóng trở nên thân thiết.
“Ôi dào, cháu gái đừng lo. Đàn ông ấy à, phải có người phụ nữ ở bên cạnh kìm kẹp mới nên người được. Cháu cứ lên đó, đứng sờ sờ trước mặt nó, xem nó có dám léng phéng nữa không. Cháu vừa xinh đẹp lại giỏi giang thế này, nó mà bỏ thì đúng là mắt mù.” Bà Trịnh vỗ vai cô an ủi.
Cuộc trò chuyện kéo dài, bà Trịnh bắt đầu kể về gia đình mình, về đứa con trai đang làm ở nhà máy, cuối năm nay sắp được đề bạt lên chức phó quản đốc. “Chỉ có điều, thằng bé nhà bà tính tình thật thà quá, không biết đút lót, quà cáp. Cứ thế này thì bao giờ mới thăng tiến được.” Bà thở dài.
Nghe đến đây, trong đầu Quế Miêu lại lóe lên một ý tưởng. Cô giả vờ vô tình nói: “Quà cáp cũng phải biết cách tặng ạ. Tặng những thứ đắt tiền quá lại dễ bị người ta dị nghị. Đôi khi, những món quà quê dân dã, thể hiện tấm lòng lại quý hơn nhiều.”
“Đúng thế đấy!” Bà Trịnh gật gù tán thành. “Nhưng mà tìm đâu ra những thứ đó ở thành phố bây giờ.”
“Cháu có mang theo một ít nấm hương và mộc nhĩ khô hái trên núi. Toàn là loại thượng hạng. Cháu định mang lên biếu bố mẹ chồng, nhưng mà…” Cô ngập ngừng, ra vẻ khó xử.
Bà Trịnh nghe vậy, hai mắt sáng lên. Bà biết những thứ đặc sản núi rừng này ở thành phố quý và đắt như thế nào. “Cháu gái, hay là cháu nhượng lại cho bà một ít được không? Coi như bà mua lại. Con trai bà mà mang cái này đi biếu lãnh đạo thì còn gì bằng. Vừa thể hiện tấm lòng, lại không mang tiếng hối lộ.”
Lưu Quế Miêu giả vờ đắn đo một lúc rồi mới đồng ý. Cô bán cho bà Trịnh hai cân nấm hương với giá 9 tệ một cân, một cái giá không hề rẻ nhưng bà Trịnh vẫn vui vẻ chấp nhận.
Thế là, chuyến đi còn chưa đến nơi, Lưu Quế Miêu đã thực hiện thành công phi vụ làm ăn đầu tiên của mình.