Chương 6 : Chương 6: Lên Tàu
Sau khi chia tay gia đình Hồng Bình Bình, Lưu Quế Miêu quay trở lại chỗ xe bò. Lưu Đại Hà vẫn đang lo lắng đợi cô, tay không ngừng xoa vào nhau, ánh mắt liên tục đảo quanh đám đông hỗn loạn. Thấy cô trở về an toàn với tấm vé trên tay, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em Miêu, mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Vâng ạ, em mua được vé giường nằm rồi. May mà gặp được người tốt giúp đỡ.” Quế Miêu mỉm cười trấn an anh trai.
Hai anh em nhanh chóng thu dọn hành lý. Lưu Đại Hà khệ nệ vác chiếc rương gỗ nặng trịch, còn Quế Miêu một tay ôm Đóa Đóa, tay kia xách tay nải và cái làn đựng đồ ăn. Họ len lỏi qua đám đông, tiến về phía khu vực chờ tàu.
Tiếng còi tàu hú vang, một con rồng sắt khổng lồ từ từ tiến vào ga, tiếng bánh xe nghiến trên đường ray ken két chói tai. Cánh cửa toa tàu vừa mở, dòng người đang chờ đợi như ong vỡ tổ, chen lấn xô đẩy để được lên trước. Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Lưu Đại Hà, vốn là một người nông dân chất phác, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi hoảng sợ. Anh cố gắng dùng thân hình to lớn của mình để che chắn cho em gái và cháu, nhưng trong đám đông cuồng nhiệt này, sức lực của anh chẳng thấm vào đâu.
“Em Miêu, cẩn thận! Để anh đi trước mở đường!” Anh gồng mình lên, cố gắng chen lên phía trước.
Nhưng sự hoảng loạn và lóng ngóng của anh chỉ khiến tình hình thêm rối. Anh loạng choạng, suýt nữa thì làm rơi cả chiếc rương. Lưu Quế Miêu thấy vậy, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô biết anh trai đang cố hết sức để bảo vệ mẹ con cô, nhưng sự lo lắng quá mức của anh lại trở thành gánh nặng.
“Anh cả, anh ở lại đi! Em tự lo được!” Cô hét lớn qua tiếng ồn ào. “Anh mà lên tàu thì không xuống kịp đâu!”
Lần đầu đi tàu, lại không có vé, cô sợ anh sẽ bị kẹt lại trên chuyến tàu đi Thượng Hải này.
“Nhưng…” Lưu Đại Hà còn đang do dự, thì một làn sóng người mạnh mẽ đã đẩy anh dạt ra.
Quế Miêu không còn thời gian để chần chừ. Cô siết chặt Đóa Đóa trong lòng, ghì chắc cái tay nải, dùng hết sức lực và sự khéo léo của kiếp trước, lách mình qua những khe hở nhỏ nhất trong đám đông. Cô như một con cá nhỏ luồn lách giữa dòng nước xiết, vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát. Sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể gầy gò của cô bộc phát, giúp cô vững vàng trước những cú xô đẩy.
Cuối cùng, cô cũng đặt được chân lên bậc cửa toa tàu.
Đúng lúc đó, Đóa Đóa bị tiếng ồn và sự chen lấn làm cho tỉnh giấc. Mở đôi mắt ngái ngủ, cô bé hoảng sợ khi thấy mình bị bao vây bởi vô số những khuôn mặt xa lạ và những âm thanh hỗn tạp. Mùi mồ hôi, mùi khói tàu, mùi đồ ăn vặt… tất cả hòa quyện thành một thứ mùi khó chịu, tấn công khứu giác non nớt của cô bé. Cô bé mếu máo, sắp khóc đến nơi.
“Đóa Đóa ngoan, không sao đâu, có mẹ ở đây rồi.” Quế Miêu vội vàng vỗ về con gái, giọng nói dịu dàng và kiên định của cô như một liều thuốc an thần, giúp cô bé bình tĩnh lại.
Tìm được đến toa giường nằm, Quế Miêu thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng cất hành lý xuống gầm giường, rồi đặt Đóa Đóa ngồi ngay ngắn trên chiếc giường tầng dưới của mình.
Đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh, từ từ rời khỏi nhà ga. Bên ngoài cửa sổ, Lưu Đại Hà vẫn đang chạy theo, khuôn mặt đầy lo lắng, miệng không ngừng gọi lớn: “Em Miêu! Em Miêu! Em ở đâu?”
Anh cố gắng tìm kiếm bóng dáng của hai mẹ con qua những ô cửa sổ đông đúc, nhưng vô vọng. Con tàu ngày một tăng tốc, bỏ lại anh với nỗi lo lắng và một cảm giác mất mát khó tả. Đứng trên sân ga vắng lặng, nhìn theo con tàu khuất dần trong màn đêm, lần đầu tiên trong đời, Lưu Đại Hà cảm thấy một nỗi buồn man mác. Dường như sau lần chia tay này, anh và cô em gái sẽ thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Quế Miêu ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn bóng anh trai nhỏ dần rồi biến mất. Một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng cô. Cô biết ơn sự quan tâm của anh, nhưng cũng biết rằng, con đường phía trước, cô phải tự mình bước đi.
Toa giường nằm dần ổn định trở lại. Mọi người bắt đầu tìm chỗ của mình và sắp xếp hành lý. Một bà lão có mái tóc hoa râm, khuôn mặt phúc hậu ngồi ở giường đối diện, mỉm cười thân thiện với cô.
“Cô cháu gái đi đâu mà xa vậy?” Bà lão bắt chuyện.
“Dạ, cháu đưa con gái lên Thượng Hải thăm chồng ạ.” Quế Miêu lễ phép đáp lại, nhưng trong lòng vẫn giữ một sự cảnh giác nhất định.
Kiếp trước, những chuyến đi dài trên tàu đã dạy cho cô một bài học đắt giá: đừng bao giờ tỏ ra yếu đuối, đặc biệt là khi đi một mình với một đứa trẻ. Sự thân thiện quá mức đôi khi lại là khởi đầu cho những rắc rối không đáng có. Cô cần phải tạo ra một vỏ bọc cứng rắn, để không ai dám bắt nạt mẹ con cô.
Bà lão dường như cũng nhận ra sự xa cách của cô. Bà không hỏi thêm nữa, chỉ gật gật đầu rồi quay sang chơi với Đóa Đóa. Đóa Đóa, sau cơn hoảng sợ ban đầu, giờ đã bình tĩnh trở lại. Cô bé tò mò nhìn bà lão, rồi lại rụt rè mỉm cười.
Đoàn tàu lao đi trong đêm tối, tiếng bánh xe đều đặn gõ nhịp trên đường ray. Quế Miêu ôm chặt Đóa Đóa vào lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm dày đặc, chỉ có vài ánh đèn le lói từ những ngôi nhà xa xa. Một cuộc sống mới đang chờ đợi cô ở phía trước. Dù không biết nó sẽ ra sao, nhưng trong lòng cô lúc này chỉ có sự quyết tâm và hy vọng. Thượng Hải, đợi mẹ con tôi!