Chương 9 : Thánh Chỉ Kinh Thành

Kinh thành Tấn Dương, trong đại điện nguy nga nhưng lạnh lẽo, Yến Tự Toàn ném mạnh sấp tấu chương xuống long án. Gương mặt hắn đỏ bừng, không phải vì say rượu, mà là vì tức giận và một nỗi sợ hãi mơ hồ.

“Phản rồi! Phản thật rồi!” Hắn gầm lên, tiếng hét a dua theo sau là tiếng chén ngọc vỡ tan. “Không cần thánh chỉ đã tự ý mở kho lương, tự ý điều quân. Nàng ta coi trẫm là gì? Coi triều đình này là gì? Trong mắt dân chúng bây giờ chỉ có Trưởng công chúa, còn ai nhớ đến trẫm là hoàng đế nữa!”

Bên cạnh hắn, Khúc Giang vội quỳ xuống, gương mặt gian xảo tỏ ra lo lắng tột độ. “Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể. Trưởng công chúa làm vậy, tuy có phần vượt quyền nhưng cũng là vì dân chúng lầm than, chắc chắn không có ý mưu phản đâu ạ.”

Hắn nói lời bênh vực, nhưng thực chất là đang đổ thêm dầu vào lửa. Hắn biết rõ, Yến Tự Toàn càng nghe những lời “vì dân” của Vô Song, sẽ càng cảm thấy mình bị so sánh, càng cảm thấy ngai vàng của mình bị lung lay.

“Vì dân?” Yến Tự Toàn cười gằn. “Nàng ta là đang thu mua lòng người! Nàng ta đang xây dựng vương quốc riêng của mình ở Tiền Biên! Khúc Giang, ngươi nói xem, trẫm phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn nàng ta muốn làm gì thì làm sao?”

Khúc Giang cúi đầu, một nụ cười hiểm độc thoáng qua trên môi. Hắn đã chờ câu nói này từ lâu.

“Bệ hạ,” hắn rỉ tai, “Trưởng công chúa dù sao cũng là chị gái Bệ hạ, lại có công cứu giá, uy danh trong quân đội và dân chúng rất lớn. Chúng ta không thể dùng vũ lực, nếu không sẽ mang tiếng là hôn quân, tự giết hại người nhà, càng khiến lòng dân quay lưng. Nhưng chúng ta có thể dùng ‘lễ’.”

“Lễ?” Yến Tự Toàn nhíu mày.

“Thưa vâng,” Khúc Giang tiếp tục. “Bệ hạ hãy hạ một đạo thánh chỉ. Nội dung trước hết hãy ca ngợi công đức cứu tế của công chúa, ban thưởng vàng bạc lụa là để thể hiện sự rộng lượng của bậc đế vương. Sau đó, hãy nói rằng, thấy công chúa vất vả, lo cho sức khỏe của ‘hoàng tỷ’, nên Bệ hạ muốn san sẻ gánh nặng. Bệ hạ hãy phái một vị đại tướng thân tín đến Tiền Biên để ‘hỗ trợ’ công chúa quản lý quân đội. Danh nghĩa là hỗ trợ, nhưng thực chất là đoạt lấy binh quyền. Công chúa là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ý Bệ hạ. Nếu người tuân chỉ, binh quyền sẽ về tay triều đình. Nếu người kháng chỉ, đó chính là bằng chứng cho thấy người có lòng mưu phản. Khi đó, chúng ta xuất quân thảo phạt cũng là danh chính ngôn thuận!”

Mắt Yến Tự Toàn sáng lên. Kế này quả thực thâm độc. Nó vừa không để Vô Song có cớ nổi loạn, vừa đẩy nàng vào thế tiến thoái lưỡng nan. “Tốt! Kế rất hay! Cứ làm như vậy đi!”

Một tuần sau, một đội kỵ binh của triều đình, cầm theo thánh chỉ màu vàng rực, tiến vào thành Tiền Biên. Không khí trong thành lập tức trở nên căng thẳng. Tin tức nhanh chóng bay đến phủ Trưởng công chúa.

Trong đại sảnh, Vô Song ngồi ở chủ vị, bên dưới là các tướng lĩnh thân cận của nàng. Nghiêm Chính Thành, Hạ Trúc và những người khác đều mang vẻ mặt giận dữ.

“Chủ soái, triều đình rõ ràng là muốn tước binh quyền của người!” Nghiêm Chính Thành đập tay xuống bàn. “Chúng mạt tướng chỉ nghe theo lệnh của Chủ soái. Bất kỳ kẻ nào từ kinh thành đến đây, nếu không có sự cho phép của người, đừng hòng bước chân vào quân doanh!”

Hạ Trúc, giờ đã là một nữ tướng trẻ tuổi, ánh mắt sắc như dao, nói: “Nếu họ đã ép người, chúng ta cũng không cần phải nhân nhượng. Chỉ cần Chủ soái ra lệnh, chúng ta lập tức bắc tiến, phế truất hôn quân, đưa người lên ngôi!”

“Phế truất hôn quân, đưa Chủ soái lên ngôi!” Các tướng lĩnh đồng thanh hô vang, khí thế hừng hực.

Vô Song giơ tay ra hiệu cho tất cả im lặng. Nàng vẫn bình tĩnh, gương mặt không một gợn sóng, chỉ có đôi mắt là lạnh đi vài phần. Nàng đã lường trước được nước đi này của Yến Tự Toàn và Khúc Giang.

“Tất cả bình tĩnh,” nàng nói, giọng trầm ổn. “Truyền lệnh, mở cổng thành, để sứ giả của triều đình vào.”

Các tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, nhưng vẫn tuân lệnh.

Vị thái giám cầm đầu đoàn sứ giả bước vào đại sảnh, gương mặt vênh váo, cất cao giọng lanh lảnh: “Thánh chỉ tới, Trưởng công chúa Yến Vô Song tiếp chỉ!”

Tất cả mọi người trong sảnh, kể cả Vô Song, đều quỳ xuống. Vị thái giám đắc ý mở thánh chỉ ra đọc, từng câu từng chữ ca ngợi, ban thưởng, rồi cuối cùng là “lo lắng” cho sức khỏe của công chúa và phái đại tướng Lý Kính đến để “san sẻ quân vụ”.

Đọc xong, hắn ta vênh váo nhìn Vô Song, chờ đợi phản ứng của nàng. Hắn nghĩ nàng sẽ tức giận, sẽ tranh cãi, thậm chí là kháng chỉ.

Nhưng không, Yến Vô Song chỉ từ tốn dập đầu. “Thần tỷ, Yến Vô Song, tạ ơn Bệ hạ. Tuân chỉ.”

Giọng nàng bình thản đến lạ. Vị thái giám sững sờ. Các tướng lĩnh của nàng cũng sững sờ. Nàng thực sự chấp nhận sao? Nàng thực sự giao ra binh quyền mà mình đã mất bao công sức gây dựng sao?

Sau khi tiễn đoàn sứ giả đi nghỉ ngơi, Vô Song mới cho các tướng lĩnh đứng dậy. Nàng nhìn vẻ mặt hoang mang, thất vọng của họ, rồi bất chợt mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo và đầy toan tính.

“Các ngươi nghĩ bản cung thực sự sẽ giao ra binh quyền sao?”

Nghiêm Chính Thành vội hỏi: “Vậy ý của Chủ soái là…”

“Yến Tự Toàn đã tự mình vứt bỏ cơ hội cuối cùng,” Vô Song nói, ánh mắt lóe lên. “Nó đã không còn xem ta là chị gái, mà xem ta là kẻ thù. Nếu đã vậy, ta cũng không cần phải nể nang nữa.”

Nàng đứng dậy, đi đến bên bản đồ Khương Quốc treo trên tường.

“Thánh chỉ này, đối với chúng ta, không phải là một mệnh lệnh, mà là một lời tuyên chiến. Nó cho chúng ta một cái cớ hoàn hảo. Một cái cớ để cho cả thiên hạ thấy, triều đình Tấn Dương đã thối nát đến mức nào. Một vị vua không lo cứu tế dân chúng, lại chỉ lo tước binh quyền của người có công. Một triều đình như vậy, còn xứng đáng để chúng ta trung thành sao?”

Lời nói của nàng như một ngọn đuốc, đốt cháy lên ngọn lửa căm phẫn và quyết tâm trong lòng các tướng sĩ.

Vô Song quay lại, ánh mắt sắc như kiếm. “Nghiêm Chính Thành!”

“Có mạt tướng!”

“Ngươi hãy chuẩn bị tiệc rượu thật linh đình để ‘chào đón’ đại tướng Lý Kính. Nhớ phải thể hiện lòng tôn kính tuyệt đối.”

Nàng dừng lại, khóe miệng nhếch lên. “Hạ Trúc!”

“Có mạt tướng!”

“Trong đêm yến tiệc, ngươi hãy dẫn theo một đội tinh nhuệ, bí mật rời khỏi thành. Đến thẳng kho quân lương của triều đình ở châu lân cận. Ta muốn, trước khi trời sáng, toàn bộ số quân lương đó phải thuộc về Tiền Biên.”

Một kế hoạch táo bạo và tàn nhẫn hiện ra. Nàng sẽ không kháng chỉ, nhưng nàng sẽ khiến cho vị đại tướng của triều đình đến đây mà không có một binh một tốt, không có một hạt gạo nào trong tay. Nàng sẽ biến hắn thành một con hổ không có nanh vuốt.

Trò chơi, giờ mới thực sự bắt đầu.




LIÊN HỆ ADMIN