Chương 10 : Yến Tiệc Rượu Độc

Đại tướng Lý Kính, phụng mệnh hoàng đế, tiến vào Tiền Biên với một tâm thế đầy kiêu ngạo. Hắn là một võ tướng có kinh nghiệm, đã từng lập được vài chiến công nhỏ, trong lòng vốn coi thường một nữ nhân như Yến Vô Song. Hắn cho rằng việc tiếp quản binh quyền sẽ dễ như trở bàn tay. Công chúa dù tài giỏi đến đâu, cũng chỉ là một người phụ nữ, sao có thể chống lại thánh chỉ, chống lại uy quyền của thiên tử?

Khi tiến vào thành, hắn không khỏi có chút kinh ngạc. Đường sá Tiền Biên sạch sẽ, dân chúng đi lại trật tự, binh lính tuần tra đi lại nghiêm trang, khí thế khác hẳn những đội quân uể oải ở các nơi khác. Nhưng sự kiêu ngạo đã nhanh chóng lấn át đi sự ngạc nhiên đó. Hắn nghĩ, Vô Song chẳng qua chỉ giỏi việc quản lý bề ngoài, còn thực chất quân đội, vẫn phải do một nam nhân như hắn nắm giữ.

Đón tiếp hắn là một yến tiệc linh đình chưa từng thấy. Phủ Trưởng công chúa được trang hoàng lộng lẫy, sơn hào hải vị bày đầy bàn, mỹ nữ ca múa không ngừng. Yến Vô Song đích thân ra tận cửa đón, thái độ cung kính và khiêm nhường, hoàn toàn không có vẻ gì là một “nữ chiến thần” nắm trong tay binh quyền.

Nàng mặc một bộ cung phục mềm mại, trang điểm nhẹ nhàng, liên tục mời rượu Lý Kính.

“Lý tướng quân đường xa vất vả, nay có tướng quân đến san sẻ gánh nặng, bản cung thực sự nhẹ nhõm vô cùng.” Nàng nâng chén, đôi mắt phượng long lanh. “Tiền Biên sau này, mọi việc quân sự đều trông cậy cả vào tướng quân. Bản cung một phận nữ nhi, chỉ biết lo những việc hậu cần nhỏ nhặt mà thôi.”

Các tướng lĩnh dưới trướng nàng, từ Nghiêm Chính Thành đến những người khác, cũng răm rắp diễn theo. Họ thay nhau đến mời rượu, kể lể về những chiến công hiển hách của Lý Kính, tâng bốc hắn lên tận mây xanh.

Lý Kính hoàn toàn bị men rượu và những lời nịnh nọt làm cho mê muội. Hắn vỗ ngực, hứa hẹn sẽ đưa quân đội Tiền Biên lên một tầm cao mới. Hắn uống hết chén này đến chén khác, trong lòng đắc ý vô cùng. Hắn đã tin rằng, Trưởng công chúa đã hoàn toàn khuất phục trước uy quyền của triều đình, rằng nàng chỉ là một người phụ nữ thông minh, biết thức thời, biết khi nào nên cúi đầu.

Trong khi yến tiệc tại Tiền Biên đang diễn ra náo nhiệt, thì cách đó hàng trăm dặm, dưới màn đêm đen kịt, một đội quân bóng ma đang hành động.

Hạ Trúc, trong bộ y phục dạ hành, dẫn đầu một đội tinh nhuệ gồm năm trăm người, lặng lẽ áp sát kho quân lương của triều đình tại Hắc Thạch Châu. Đây là kho lương chiến lược, cung cấp cho các đồn trú ở mấy châu quận lân cận. Lính gác ở đây tuy có, nhưng vô cùng lơ là, không ai có thể ngờ rằng lại có kẻ dám tấn công kho lương của hoàng gia ngay trong lãnh thổ Khương Quốc.

Cuộc đột kích diễn ra nhanh như chớp. Đội quân của Hạ Trúc, được huấn luyện theo những phương pháp đặc biệt của Vô Song, di chuyển không một tiếng động. Họ vô hiệu hóa lính gác, chiếm quyền kiểm soát kho lương chỉ trong vòng nửa canh giờ.

Nhưng họ không chỉ cướp lương. Theo kế hoạch của Vô Song, họ đã chuẩn bị sẵn hàng trăm xe ngựa và những giấy tờ giả mạo. Họ chuyển toàn bộ lương thực, quân nhu lên xe, rồi để lại một công văn giả với con dấu của Trưởng công chúa, ghi rằng đây là một cuộc “điều động quân lương khẩn cấp cho một cuộc diễn tập quân sự bí mật”. Mọi thứ được thực hiện một cách hoàn hảo, không để lại bất kỳ dấu vết nào của một vụ cướp, mà chỉ giống như một cuộc điều chuyển nội bộ đầy khó hiểu.

Bình minh ló dạng, Hạ Trúc và đoàn xe chở đầy chiến lợi phẩm đã biến mất trong sương sớm, để lại một kho lương trống rỗng và sự ngơ ngác cho triều đình.

Sáng hôm sau, Lý Kính tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ nhưng tâm trạng lại vô cùng phơi phới. Hắn mặc vào bộ áo giáp sáng loáng, oai vệ bước ra khỏi phủ đệ, đi thẳng đến quân doanh để chính thức tiếp quản quân đội.

Tại quân doanh, hàng vạn binh sĩ đã xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, im phăng phắc, khí thế ngút trời. Nghiêm Chính Thành và các tướng lĩnh khác đứng ở phía trước để “chào đón” hắn.

Lý Kính hài lòng bước lên đài chỉ huy, hắng giọng, chuẩn bị ban huấn thị đầu tiên. “Hôm nay, bản tướng quân phụng mệnh Bệ hạ, đến đây để chính thức tiếp nhận…”

Hắn còn chưa nói hết câu, Nghiêm Chính Thành đã bước lên một bước, cất giọng sang sảng: “Lý tướng quân, mạt tướng có một việc muốn bẩm báo!”

Viên tướng thô kệch nhưng đầy uy vũ này chìa ra một văn bản. Đó không phải là thánh chỉ.

“Đây là quân lệnh của Chủ soái Yến Vô Song, có chữ ký của toàn thể tướng sĩ Tiền Biên.” Nghiêm Chính Thành nói, giọng không một chút sợ hãi. “Quân đội Tiền Biên do một tay Chủ soái gây dựng. Chúng tôi ăn lương của Chủ soái, mặc áo của Chủ soái, chỉ biết có một chủ soái duy nhất là Trưởng công chúa. Thánh chỉ của Bệ hạ, chúng tôi đã biết, nhưng quân lệnh như sơn. Không có lệnh của Chủ soái, chúng tôi không dám tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào khác!”

Lý Kính chết sững. Gương mặt hắn từ đỏ chuyển sang tái mét. “Các ngươi… các ngươi muốn tạo phản sao?!”

Đúng lúc đó, một bóng người trong bộ giáp bạc quen thuộc, uy phong lẫm liệt, bước vào quân doanh. Yến Vô Song đã đến. Nàng không còn vẻ mềm mại, khiêm nhường như đêm qua, mà là một vị thống soái thực sự, ánh mắt lạnh lẽo và đầy quyền lực.

Cùng lúc đó, một tên lính truyền tin hớt hải chạy vào, quỳ xuống báo cáo, giọng đầy hoảng loạn: “Bẩm… bẩm báo… Kho quân lương của triều đình ở Hắc Thạch Châu… đêm qua đã hoàn toàn trống rỗng!”

Đòn cuối cùng đã giáng xuống. Lý Kính loạng choạng. Hắn bây giờ là một vị đại tướng không có quân đội để chỉ huy, không có lương thực để nuôi quân. Hắn hoàn toàn bất lực, như một con cọp đã bị bẻ hết nanh vuốt, bị nhốt trong lồng.

Vô Song chậm rãi bước đến trước mặt Lý Kính đang thất thần. Nàng khẽ mỉm cười, một nụ cười vừa thương hại vừa khinh miệt.

“Lý tướng quân, yến tiệc hôm qua có vừa lòng không?” Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng lại như ngàn vạn mũi kim đâm vào lòng hắn. “Bản cung nghe nói tướng quân vừa đến, chưa quen thủy thổ, sức khỏe có phần không tốt. Vậy nên, bản cung sẽ tạm thời thay tướng quân quản lý quân vụ một thời gian. Tướng quân cứ an tâm ở lại trong phủ đệ nghỉ ngơi cho thật tốt. Khi nào bản cung thấy người đã hoàn toàn khỏe lại, sẽ tự khắc giao trả binh quyền.”

Đây là một lời tuyên bố nhậm chức, cũng là một lệnh giam lỏng. Nàng đã công khai chống lại thánh chỉ, tước đoạt toàn bộ quyền lực của Lý Kính, biến hắn thành một con tin ngay trên mảnh đất của nàng.

Trận chiến đầu tiên trong cuộc đối đầu với triều đình Tấn Dương, Yến Vô Song đã toàn thắng, mà không cần tốn một giọt máu nào.




LIÊN HỆ ADMIN