Chương 3 : Chuyến Đi Siêu Thị Bất Ngờ
Trình Tuyển không ở trong phòng sách quá lâu. Khoảng mười phút sau, anh bước ra, trên người đã thay một bộ đồ thể thao màu xám nhạt sạch sẽ. Mái tóc vẫn còn ẩm nước, nhưng ít nhất trông anh đã không còn vẻ lôi thôi, ướt sũng như lúc mới về. Anh cầm mấy túi rác đi về phía cửa, dường như hoàn toàn quên mất lời đề nghị đi siêu thị của Nguyễn Chu Chu.
“Khoan đã,” Chu Chu gọi giật lại. “Anh đi đâu vậy?”
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt không gợn sóng. “Vứt rác.”
“Vậy thì tiện đường đi siêu thị luôn. Tôi đi cùng.” Cô nói chắc như đinh đóng cột, không cho anh cơ hội từ chối.
Trình Tuyển im lặng vài giây, sau đó gật đầu một cách miễn cưỡng. Anh đứng chờ ở cửa, còn Nguyễn Chu Chu thì vui vẻ đi giày, khoác thêm chiếc áo mỏng rồi theo anh ra ngoài.
Hai người, một trước một sau, giữ một khoảng cách vô hình. Nguyễn Chu Chu đi phía sau, lặng lẽ quan sát bóng lưng cao gầy của anh. Cô nhận ra, dù có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng anh lại là một người rất có quy tắc. Anh đi thẳng đến khu tập kết rác, phân loại cẩn thận rồi mới vứt vào thùng. Xong xuôi, anh mới quay người, đi về phía siêu thị tiện lợi cách đó không xa.
Trong siêu thị, hai người họ tự động phân chia công việc một cách kỳ lạ. Nguyễn Chu Chu nhanh nhẹn lựa chọn những thứ cần thiết cho một bữa ăn tử tế: rau xanh, thịt tươi, trứng, và một vài loại gia vị cơ bản. Cô quyết tâm phải cải tạo lại cái tủ lạnh toàn đồ ăn rác nhà họ. Trong khi đó, Trình Tuyển im lặng đẩy xe hàng theo sau, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, dường như mọi thứ ồn ào xung quanh đều không liên quan đến mình.
Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên. Trình Tuyển dừng lại, một tay vịn vào xe đẩy, tay kia bắt máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nam trẻ trung và năng nổ: “Sếp, lỗi đã sửa xong rồi, anh lên mạng xem thử được chưa ạ?”
“Đang bận.” Giọng Trình Tuyển vẫn đều đều, không chút cảm xúc. Ánh mắt anh vô tình dừng lại ở dãy hàng phía trước. Nguyễn Chu Chu đang phải nhón chân, cố hết sức để lấy một bịch giấy ăn trên kệ cao nhất. Vì dùng sức, gò má cô hơi ửng hồng. Trông cô lúc này có chút vụng về, hoàn toàn khác với vẻ kiêu kỳ, kênh kiệu thường ngày của “cô ấy”.
“Bận ạ? Sao lại bận giờ này, không phải anh về nhà rồi sao?” Người ở đầu dây bên kia rõ ràng rất ngạc nhiên.
“Đang ở siêu thị.”
“Siêu thị?” Đối phương như không tin vào tai mình, giọng điệu chuyển sang trêu chọc. “Anh đi cùng… chị dâu ạ?”
Trình Tuyển liếc nhìn Nguyễn Chu Chu một lần nữa, rồi nhẹ nhàng đáp.
“Ừ.”
Đầu dây bên kia lập tức im bặt như thể bị ngắt kết nối. Vài giây sau, một tiếng hét kinh ngạc vang lên: “CÁI GÌ? HAI NGƯỜI…”
Trình Tuyển không đợi đối phương nói hết câu đã dứt khoát cúp máy. Anh bước về phía trước, nhẹ nhàng vượt qua Nguyễn Chu Chu, dễ dàng lấy bịch giấy ăn xuống và ném vào xe đẩy.
“Cảm ơn.” Nguyễn Chu Chu thở phào, quay sang định nói gì đó, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng anh đang đẩy xe rẽ sang khu đồ ăn vặt.
Cô vội vàng chạy theo: “Khoan đã! Quay lại đây! Không được lấy mấy thứ đó!”
Cùng lúc đó, tại văn phòng công ty Gia Trừng, Đồ Nam ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại vừa bị cúp ngang. Mấy người đồng nghiệp xung quanh tò mò hỏi: “Sao thế? Sếp lại bắt tăng ca à?”
“Không,” anh ta lắc đầu, vẻ mặt bí hiểm, “Các cậu đoán xem tôi vừa nghe được bí mật động trời gì? Sếp của chúng ta đang đi siêu thị với vợ! Trời ạ, anh ấy mà cũng biết đi ra ngoài cùng người khác sao, đúng là chuyện lạ có thật!”
Lời vừa dứt, cả văn phòng lập tức xôn xao. Bọn họ đều biết ông chủ của mình đã kết hôn, nhưng chưa một ai từng được thấy mặt bà chủ. Đám cưới cũng không tổ chức, tiệc mừng cũng không. Bây giờ xem ra, tình cảm của hai người họ có lẽ không tệ như mọi người vẫn tưởng.
Chỉ có An Nhu, nữ thiết kế duy nhất trong nhóm, là mím môi, khẽ nói: “Nhưng không phải vợ anh ấy đang đòi ly hôn sao?”
“Cô đừng nói bừa! Sếp không thích người khác bàn tán chuyện riêng của mình đâu.”
“Tôi đâu có nói bừa. Bạn tôi có chơi cùng vợ anh ấy, tôi cũng mới biết gần đây thôi.” An Nhu giải thích.
Nghe vậy, đám trai tân độc thân lập tức nhao nhao: “Chị dâu trông thế nào? Có xinh không? Tính cách ra sao?”
Nhắc đến chuyện này, An Nhu khẽ mỉm cười. Cô ta nhớ lại hình ảnh người phụ nữ với lớp trang điểm đậm cộm, diêm dúa mà cô ta từng thấy từ xa. So với vẻ ngoài thanh lịch, trang nhã của mình, đúng là một trời một vực. Cô ta che miệng cười, chỉ lắc đầu một cách ý nhị.
“Lớp trang điểm hơi đậm, tôi cũng không nhìn rõ lắm.”
Trở về nhà sau chuyến đi siêu thị, Nguyễn Chu Chu phát hiện ra Trình Tuyển cũng có nhiều ưu điểm. Anh sẽ tự giác vứt rác, đẩy xe hàng, trả tiền mà không cần cô phải nhắc. Quan trọng nhất là anh không hề tò mò hay thắc mắc về những hành vi kỳ lạ của cô, điều này khiến cô có thể thoải mái là chính mình mà không cần phải diễn kịch.
Không, phải nói là, anh ta dường như chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, kể cả chính bản thân anh.
Nguyễn Chu Chu nấu một bữa tối đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Cô định gọi Trình Tuyển ra ăn cơm, nhưng anh lại lẳng lặng lấy phần của mình rồi quay về phòng sách, đóng cửa lại. Nhìn cánh cửa đóng chặt, cô nhún vai, quyết định tự mình thưởng thức bữa tối.
Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Nguyễn Chu Chu thoải mái nằm lăn lộn trên chiếc giường lớn. Cô đã lên kế hoạch cho ngày mai, phải ngủ một giấc thật no nê rồi đi mua sắm vài bộ quần áo mới cho ra hồn.
“Ting ting…”
Điện thoại cô reo lên vài tiếng tin nhắn. Là Hướng Nhung và đám bạn xấu của hắn. Tin nhắn của Hướng Nhung đầy vẻ đe dọa, còn của cô bạn thân tên Lê Vân thì lại ngọt ngào khuyên nhủ, giục cô nhanh chóng giải quyết chuyện ly hôn để “mọi người còn chờ tin tốt”.
Nguyễn Chu Chu lướt xem lại lịch sử trò chuyện, trong đó Hướng Nhung được lưu là “Bảo bối nhỏ”, còn Lê Vân chính là kẻ đã giới thiệu tên sở khanh này cho nguyên chủ. Rõ ràng bọn họ là một hội, cùng nhau giăng bẫy chờ cô nhảy vào.
Rắc rối sẽ không bao giờ tự biến mất nếu mình cứ trốn tránh. Nguyễn Chu Chu ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên kiên định. Cô bình tĩnh soạn hai tin nhắn.
Gửi Hướng Nhung: [Ngày mai gặp nhau.]
Gửi Lê Vân: [Ngày mai tôi sẽ đưa Hướng Nhung đến gặp các người. Không gặp không về.]
Gửi xong, cô tắt điện thoại. Cô muốn xem thử, rốt cuộc những kẻ này đang âm mưu những gì.