Chương 5 : Bữa Tối Đầu Tiên
Trong phòng họp cao cấp của công ty Gia Trừng, không khí đang vô cùng nghiêm túc. Đồ Nam đang trình bày báo cáo dữ liệu về một dự án game mới, xung quanh là vài thành viên cốt cán, ai nấy đều tập trung cao độ. Chỉ riêng một người là ngoại lệ.
Trình Tuyển, vị sếp lớn bí ẩn, ngồi ở một góc bàn, đôi mắt lười biếng nhìn vào màn hình máy tính bảng nhưng tâm trí rõ ràng đang trôi dạt ở một nơi nào đó. Anh không quan tâm đến những con số đang nhảy múa hay biểu đồ tăng trưởng phức tạp. Anh đang nghĩ, liệu Nguyễn Chu Chu có thực sự nấu cơm cho anh không? Hay đó chỉ là một lời nói đùa?
Đúng lúc này, điện thoại anh khẽ rung lên. Màn hình sáng lên với một dòng tin nhắn ngắn gọn: [Tối nay anh muốn ăn gì?]
Cả phòng họp dường như ngưng đọng. Mọi ánh mắt, kể cả của Đồ Nam đang thao thao bất tuyệt, đều đổ dồn về phía Trình Tuyển. Bọn họ kinh ngạc khi thấy vị sếp vạn năm không đổi sắc mặt của mình lại cầm điện thoại lên, và còn chăm chú nhìn vào nó một cách khác thường.
Hành động của anh lúc này còn gây chấn động hơn cả việc giá cổ phiếu của công ty tăng gấp đôi.
Ngón tay thon dài của Trình Tuyển lướt nhanh trên màn hình. Anh gần như không cần suy nghĩ, gõ ra một loạt tên món ăn mà đã rất lâu rồi anh chưa được nếm lại.
[Sườn xào chua ngọt. Canh bí đao hầm xương. Cá hấp xì dầu.]
Gửi xong, anh ngẩng đầu lên, đối mặt với những ánh mắt tò mò của đám thuộc hạ. Anh bình thản gập máy tính bảng lại, giọng nói vẫn đều đều không cảm xúc.
“Tan họp. Tôi phải về nhà ăn cơm.”
Đám trai tân độc thân trong phòng họp trước tiên là sững sờ, sau đó đồng loạt phát ra những tiếng tru tréo đầy ai oán và ghen tị.
“Trời đất ơi! Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn có người vợ gọi chồng về nhà ăn cơm sao? Xin hai người đừng phát cơm chó nữa được không!”
“Sếp, cho tụi em xin cái ảnh bữa cơm gia đình đi! Em chỉ mới thấy trên mạng thôi!”
“Tôi khóc đây, tôi tự kỷ đây. Một lập trình viên quèn như tôi thì làm gì có ai chờ cơm chứ…”
Trình Tuyển hoàn toàn phớt lờ màn kêu gào của đám nhân viên, anh ung dung đứng dậy, khoác áo và rời đi, để lại một phòng họp đầy những trái tim tan vỡ. Anh chưa bao giờ cảm thấy việc tan làm lại đáng mong chờ đến thế.
Khi Trình Tuyển về đến nhà, một mùi thơm ấm áp, quen thuộc lan tỏa khắp căn hộ. Nguyễn Chu Chu đang đeo tạp dề, bận rộn trong bếp. Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên gò má ửng hồng vì hơi nóng của cô, trông cô lúc này thật dịu dàng và bình yên. Không còn vẻ diêm dúa, kệch cỡm như lần đầu họ gặp lại, cũng không có sự sắc bén, lạnh lùng như khi cô đối đầu với đám người của Hướng Nhung. Cô của lúc này, giống như một người vợ hiền đang chờ chồng về nhà.
Trái tim Trình Tuyển khẽ hẫng một nhịp.
Thấy anh về, cô chỉ liếc mắt một cái rồi nói: “Mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm. Sắp xong rồi đây.”
Bữa tối được dọn ra, chính là những món anh đã nhắn cho cô. Sườn xào chua ngọt bóng bẩy, thơm nức; canh bí đao trong veo, ngọt thanh; đĩa cá hấp nóng hổi, nghi ngút khói. Tất cả đều là những món ăn nhà làm đơn giản nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Lần này, Trình Tuyển không bưng bát cơm về phòng sách nữa. Anh im lặng ngồi xuống bàn ăn, đối diện với cô. Hai người không nói gì, chỉ có tiếng bát đũa va chạm lanh canh. Nguyễn Chu Chu chỉ ăn một bát cơm nhỏ, còn lại bao nhiêu thức ăn trên bàn, Trình Tuyển đều chậm rãi, từ tốn giải quyết hết sạch. Anh không khen một lời, nhưng hành động của anh chính là sự công nhận lớn nhất đối với tài nấu nướng của cô.
Ăn xong, Trình Tuyển tự giác thu dọn bát đĩa. Nguyễn Chu Chu thấy anh định đi vào bếp, cô liền nói: “Anh cứ để đó, tôi rửa cho.”
“Tôi ăn nhiều hơn.” Anh đáp lại một câu không đầu không cuối, rồi đi thẳng vào bếp.
Nguyễn Chu Chu ngẩn người, rồi bất giác bật cười. Tên này, quả thực có chút thú vị.
Cô thoải mái ngả người trên ghế sofa, bật tivi xem một bộ phim truyền hình nhạt nhẽo. Cảm thấy hơi buồn chán, cô với lấy một tập giấy nháp và cây bút bi trên bàn. Đã lâu lắm rồi cô không vẽ, tay nghề có chút rỉ sét.
Cô bắt đầu phác họa những đường nét đơn giản. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Trình Tuyển lúc nãy, cao gầy, mặc bộ đồ thể thao, đeo chiếc tạp dề hoa màu hồng mà cô mua bừa ở siêu thị, đang lẳng lặng rửa bát trong bếp. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười.
Dưới ngòi bút của cô, một nhân vật chibi (hoạt hình nhỏ) đáng yêu dần hiện ra. Cậu trai cao gầy, mái tóc hơi rối, đeo một chiếc tạp dề hoa diêm dúa không hề ăn nhập, trên đầu còn có một sợi tóc vểnh lên đầy ngộ nghĩnh. Cậu ta đang cúi đầu rửa bát, bong bóng xà phòng bay lơ lửng xung quanh. Bức vẽ không chỉ nắm bắt được vẻ ngoài của anh, mà còn thể hiện được cả sự vụng về, ngây ngô nhưng lại rất đáng yêu.
Vẽ xong, cô nhận được tin nhắn của Lê Vân báo đã chuyển tiền. Cô hài lòng cất điện thoại, đứng dậy vào phòng ngủ để kiểm tra tài khoản, hoàn toàn quên mất bức vẽ vừa để trên bàn trà.
Trình Tuyển rửa bát xong, anh lau khô tay rồi bước ra phòng khách. Ánh mắt anh vô tình lướt qua bàn trà, và rồi dừng lại ở tờ giấy trắng.
Anh bước tới, cầm bức vẽ lên.
Trong tranh, nhân vật chibi với mái tóc vểnh lên đang chăm chú rửa bát. Dù chỉ là những đường nét đơn giản, nhưng lại sống động và có hồn một cách lạ thường. Anh có thể nhận ra đó là mình. Anh chưa bao giờ biết, cô lại có tài năng này. Anh cũng chưa bao giờ biết, trong mắt cô, anh lại có dáng vẻ đáng yêu như vậy.
Anh đứng lặng hồi lâu, ngón tay khẽ miết lên hình vẽ. Khóe môi mỏng của anh, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian rất dài, đã khẽ cong lên thành một nụ cười gần như không thể nhận ra.
Đêm đó, Nguyễn Chu Chu ngủ rất ngon. Cô cảm thấy một sự bình yên chưa từng có. Mọi rắc rối dường như đã được giải quyết, và cuộc sống mới của cô đang dần đi vào quỹ đạo. Nhưng sâu trong tiềm thức, cô vẫn không quên, mình chỉ là một nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết. Nữ chính Từ Bích Ảnh và nam chính Cố Du vẫn đang tồn tại ở một nơi nào đó trong thế giới này. Sớm hay muộn, con đường của họ và cô rồi sẽ giao nhau.
Cô không sợ hãi, nhưng cô biết mình phải chuẩn bị sẵn sàng.
Còn trong phòng sách bên cạnh, Trình Tuyển đang ngồi trước máy tính, nhưng không phải để chơi game hay làm việc. Anh mở một trình duyệt web, gõ vào thanh tìm kiếm một dòng chữ mà nếu đám thuộc hạ của anh nhìn thấy, chắc chắn sẽ sốc đến rớt cả cằm.
[Làm thế nào để theo đuổi một cô gái?]