Chương 7 : Tiếp Quản Sổ Sách
Trở về Lang Gia viện, Thôi Thì Nguyện cảm thấy sự căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng. Màn ra mắt gia đình chồng hôm nay, tuy có chút sóng gió nhưng kết quả lại tốt đẹp ngoài mong đợi. Sự thiên vị không hề che giấu của Quốc công phu nhân đã cho cô một chỗ dựa vững chắc, một lời khẳng định đanh thép về vị thế của cô trong phủ.
Cô ngồi xuống chiếc ghế mềm mại bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu lên bộ váy màu ngọc bích, làm nổi bật chiếc vòng phỉ thúy gia truyền trên cổ tay cô. Chiếc vòng mang theo hơi ấm của mẹ chồng, cũng là biểu tượng của quyền lực và sự công nhận.
“Tiểu thư, người xem, phu nhân thật sự rất thương người.” Phụng Họa vui vẻ dâng trà, “Nô tỳ chưa từng thấy phu nhân đối xử với ai tốt như vậy, ngay cả với Nhị công tử cũng không.”
Thì Nguyện mỉm cười, nhận lấy chén trà: “Mẫu thân là người thấu tình đạt lý. Ta có được sự yêu thương của bà, một phần là duyên phận, một phần cũng là vì ta xứng đáng.”
Cô không kiêu ngạo, chỉ đang nói một sự thật. Thân phận đích trưởng nữ Lâm An Hầu, cháu gái Thanh Hà Thôi thị, và vị trí Thế tử phi của Bùi Ký, tất cả đều là những con át chủ bài khiến Quốc công phu nhân không thể không coi trọng cô. Nhưng để sự coi trọng đó biến thành yêu thương chân thành, thì cần nhiều hơn thế. Và cô tự tin mình có thể làm được.
Đúng lúc này, Thường ma ma, tâm phúc của Quốc công phu nhân, dẫn theo hai tiểu nha hoàn bước vào. Trên tay các nàng là một chiếc hộp gỗ sơn mài và một chồng sổ sách dày cộp.
“Lão nô ra mắt Thế tử phi,” Thường ma ma cung kính hành lễ, “Phu nhân lệnh cho lão nô mang chìa khóa kho tư của Lang Gia viện và toàn bộ sổ sách chi thu trong ba năm qua đến cho ngài. Phu nhân nói, từ nay về sau, mọi việc trong viện này đều do một tay Thế tử phi quyết định. Nếu có gì không quen, ngài cứ việc sai bảo lão nô.”
Đây chính là sự trao quyền thực sự. Thì Nguyện đứng dậy, đích thân đỡ Thường ma ma: “Làm phiền ma ma rồi. Mẫu thân đã tin tưởng, Thì Nguyện nhất định sẽ không phụ lòng bà.”
Sau khi Thường ma ma rời đi, Thì Nguyện ra hiệu cho tứ đại nha hoàn. Cánh cửa phòng được đóng lại. Cô mở chiếc hộp gỗ, bên trong là một chùm chìa khóa bằng đồng sáng bóng và một con dấu tư khắc bốn chữ “Lang Gia viện chủ”.
“Hội Thư, Phụng Họa, hai cô cô kiểm tra lại toàn bộ tài sản trong kho theo danh sách này,” Thì Nguyện lấy ra một quyển sổ dày từ trong hộp, “Thị Cầm, Chấp Kỳ, hai cô cô cùng ta kiểm tra lại đống sổ sách này. Ta muốn biết, trong ba năm qua, mỗi một đồng tiền trong viện này đã đi đâu về đâu.”
Bốn nha hoàn lập tức tuân lệnh. Các nàng đều được Thôi thị ở Thanh Hà đào tạo bài bản, không chỉ biết cầm kỳ thi họa mà còn rất giỏi tính toán, quản lý. Căn phòng nhanh chóng vang lên tiếng lật giấy sột soạt và tiếng lách tách của bàn tính.
Thì Nguyện ngồi ngay ngắn trước bàn, đôi mắt phượng lướt nhanh trên những con số chi chít. Càng xem, đôi mày lá liễu của cô càng nhíu chặt lại.
“Tiểu thư, có vấn đề.” Thị Cầm chỉ vào một khoản chi trong sổ, “Tháng trước, viện chúng ta chi ra năm trăm lượng bạc để mua một lô gấm Tô Châu thượng hạng. Nhưng theo sổ nhập kho, số gấm nhận về chỉ bằng một nửa, chất lượng cũng chỉ là hàng loại hai.”
Chấp Kỳ cũng lên tiếng: “Còn nữa, khoản chi cho than sưởi mùa đông năm ngoái cao hơn gấp ba lần so với các viện khác, nhưng theo lời các nha hoàn trong viện, mùa đông năm ngoái Lang Gia viện lại là nơi lạnh nhất, than tốt đều bị đổi thành than thường.”
Thì Nguyện gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt lạnh đi. Những mánh khóe này, cô đã quá quen thuộc ở kiếp trước. Người quản lý Lang Gia viện trước đây là Tiền ma ma, vú nuôi của Bùi Ký. Bà ta ỷ mình có công nuôi dưỡng Thế tử, lại thấy chàng không quan tâm đến chuyện hậu trạch nên đã cấu kết với người ngoài, âm thầm đục khoét không ít tài sản của viện.
“Xem ra, con sâu mọt này đã ăn đến rỗng ruột rồi.” Thì Nguyện cười lạnh. “Không sao, cứ từ từ tính. Ghi lại hết tất cả những khoản chi bất thường này, ta muốn xem bà ta đã nuốt vào bao nhiêu, rồi sẽ bắt bà ta phải nôn ra bấy nhiêu, cả vốn lẫn lời.”
Đang lúc mọi người tập trung cao độ, cánh cửa phòng bị đẩy ra. Bùi Ký bước vào, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh của gió sớm. Chàng thấy cả căn phòng chất đầy sổ sách, còn tân nương của mình thì đang cau mày chăm chú vào những con số, không khỏi cảm thấy thú vị.
“Phu nhân đang làm gì mà nhập tâm vậy?”
Thì Nguyện ngẩng đầu, thấy chàng, vẻ mặt lạnh lùng lập tức dịu đi. Cô đứng dậy hành lễ: “Thế tử đã về.”
“Ở đây không có người ngoài, không cần đa lễ.” Chàng bước tới, tự nhiên cầm lấy quyển sổ trên tay cô, lướt mắt qua. “Mẫu thân đã giao sổ sách cho nàng rồi sao? Có cần ta giúp không?”
“Chút chuyện nhỏ này thiếp tự lo được.” Thì Nguyện mỉm cười, nhận lại quyển sổ. “Chỉ là có vài con sâu mọt làm bẩn sổ sách, thiếp đang cho người dọn dẹp lại thôi.”
Bùi Ký nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa sự sắc bén của cô, trong lòng không khỏi tán thưởng. Nàng không hề giống những tiểu thư khuê các chỉ biết thêu thùa, đàn hát. Nàng thông minh, quyết đoán, và có một khí chất của người làm chủ.
“Nếu đã là sâu mọt, vậy thì cứ nhổ cỏ tận gốc.” Giọng chàng lạnh đi, mang theo sát khí của một vị tướng. “Nàng cứ việc làm, mọi hậu quả, có ta gánh vác.”
Lời nói của chàng, như một lời hứa hẹn, một sự bảo chứng vững chắc nhất. Thì Nguyện cảm thấy trong lòng ấm áp. Có một người chồng tin tưởng mình vô điều kiện như vậy, cảm giác thật tốt.
“Đa tạ Thế tử,” cô nói, lần này là lời cảm ơn chân thành.
Bùi Ký không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, cầm một quyển sổ khác lên xem. Chàng không hỏi han, không xen vào, chỉ im lặng ở bên cạnh, như một sự đồng hành không lời. Không khí trong phòng trở nên hài hòa đến lạ. Thì Nguyện cảm thấy sự tồn tại của chàng không hề gây áp lực, ngược lại còn khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Đến gần trưa, Thị Cầm từ bên ngoài bước vào, ghé vào tai Thì Nguyện nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Thì Nguyện không đổi, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sáng lạnh. Cô gật đầu, ra hiệu cho Thị Cầm lui ra. Sau đó, cô đặt bút xuống, quay sang Bùi Ký.
“Thế tử, hai ngày nữa là đến lệ ba ngày lại mặt. Thiếp muốn trở về Lâm An Hầu phủ một chuyến.”
Bùi Ký nhíu mày. Chàng biết rõ tình hình của Lâm An Hầu phủ, cũng biết nàng trở về chắc chắn sẽ không yên ổn. “Ta đi cùng nàng.”
“Không cần,” Thì Nguyện lắc đầu, “Đây là chuyện của nữ nhân chúng thiếp, Thế tử đi cùng sẽ không tiện. Hơn nữa, thiếp cũng muốn tự mình giải quyết một vài chuyện cũ.”
Ánh mắt cô kiên định, mang theo một sự tự tin không cho phép người khác từ chối.
Bùi Ký nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Được. Nhưng phải mang theo Mặc Thâm và Mặc Hà. Nếu có kẻ nào dám làm khó nàng, không cần nể mặt ai, cứ đánh thẳng tay.”
Mặc Thâm và Mặc Hà là hai trong bốn thị vệ thân cận nhất của chàng, võ công cao cường. Chàng giao họ cho cô, chính là giao cho cô sự an toàn tuyệt đối.
“Thiếp biết rồi.” Thì Nguyện mỉm cười.
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, nơi có Lâm An Hầu phủ. Đôi mắt cô híp lại, ẩn chứa một cơn bão sắp sửa bùng nổ.
Lâm An Hầu phủ, Tống Trọng, Vương Hinh Duyệt… Món nợ của mẹ ta, của hồi môn của ta, và cả những tủi nhục mà ta đã phải chịu, đã đến lúc các người phải trả lại rồi!