Chương 8 : Uy Nghi Trở Về

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.

Trong khoảng thời gian này, Thôi Thì Nguyện không hề nhàn rỗi. Ban ngày, cô cùng các nha hoàn đối chiếu sổ sách, vạch ra từng khoản tham ô của Tiền ma ma và bè phái của bà ta, danh sách tội trạng dài đến mấy trang giấy. Ban đêm, khi Bùi Ký trở về, cô lại trở thành một tân nương dịu dàng, cùng chàng dùng bữa, trò chuyện, tuy chưa có hành động thân mật nào vượt quá giới hạn, nhưng sự ăn ý và thấu hiểu giữa hai người lại ngày một tăng lên.

Sáng sớm ngày thứ ba, cả Lang Gia viện đã bận rộn từ sớm.

Thì Nguyện ngồi trước gương đồng, để mặc cho Hội Thư cài lên tóc mình cây trâm phượng hoàng bằng vàng ròng mà Bùi Ký đã chọn cho cô. Hôm nay, cô không chọn những bộ y phục thanh nhã, mà là một bộ váy dài màu đỏ thẫm, tay áo rộng, trên váy thêu hình trăm con chim đang bay về tổ, lộng lẫy và đầy uy quyền. Đây là bộ y phục dành cho một vị Thế tử phi, một nữ chủ nhân tương lai, chứ không phải một đích nữ bị ghẻ lạnh.

“Thị Cầm,” cô cất giọng, thanh âm bình tĩnh, “Danh sách hồi môn của mẫu thân mà ta bảo cô chuẩn bị đã xong chưa?”

“Bẩm tiểu thư, đã xong ạ.” Thị Cầm lập tức dâng lên một quyển sổ được bọc gấm cẩn thận. “Đây là bản sao mà lão phu nhân đã sao lại từ năm đó, không sai một chi tiết nào.”

Thì Nguyện nhận lấy, lật xem. Bên trong ghi lại chi tiết từng món đồ trong “thập lý hồng trang” mà Thanh Hà Thôi thị đã chuẩn bị cho con gái yêu khi xuất giá. Từ những món đồ trang sức quý giá, những tấm gấm vóc thượng hạng, cho đến những cửa hàng, ruộng đất sinh lời… tất cả đều là tâm huyết của nhà ngoại. Kiếp trước, hơn một nửa số của hồi môn này đã rơi vào tay Vương di nương, trở thành tài sản riêng để ả nuôi con và củng cố địa vị.

Kiếp này, cô sẽ bắt ả phải trả lại từng món, không thiếu một xu!

“Tốt lắm,” cô khép sổ lại. “Phụng Họa, ‘món quà’ ta chuẩn bị cho Vương di nương, cô đã gói lại cẩn thận chưa?”

“Bẩm tiểu thư, đã chuẩn bị xong.” Phụng Họa mỉm cười đầy ẩn ý, đưa lên một chiếc hộp gấm tinh xảo. Bên trong không phải là trân châu bảo ngọc, mà là một chồng sổ sách dày cộp – chính là những bằng chứng tham ô mà Tiền ma ma đã khai ra, trong đó có không ít những giao dịch mờ ám với quản gia của Lâm An Hầu phủ.

Đây mới là món quà gặp mặt thực sự mà cô dành cho Vương di nương.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thì Nguyện bước ra khỏi phòng. Bùi Ký đã đứng chờ sẵn ở ngoài sân, chàng cũng mặc một bộ cẩm bào màu xanh đậm, trông vô cùng anh tuấn, cao lớn. Bên cạnh chàng là Mặc Thâm và Mặc Hà, hai thị vệ thân cận nhất, khí thế lạnh lùng, uy nghiêm.

“Nàng chuẩn bị xong rồi sao?” Bùi Ký bước tới, tự nhiên sửa lại lọn tóc mai hơi rối của cô.

“Xong rồi.” Thì Nguyện mỉm cười.

“Cầm lấy cái này,” chàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc chủy thủ nhỏ tinh xảo, vỏ bằng da cá mập, chuôi khảm ngọc, nhét vào tay cô. “Lâm An Hầu phủ lòng người phức tạp, mang theo phòng thân. Nếu có kẻ nào dám bất kính, không cần phải nương tay. Mọi chuyện, đã có ta.”

Hơi ấm từ bàn tay chàng truyền sang, chiếc chủy thủ trong tay cô dường như cũng trở nên ấm áp. Thì Nguyện siết chặt lấy nó, trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn vững chãi.

“Thiếp biết rồi.”

Đoàn xe ngựa của Thế tử phi rời khỏi Tĩnh Quốc công phủ một cách đầy uy nghi. Hai cỗ xe ngựa xa hoa, một để Thì Nguyện ngồi, một để chở lễ vật. Đi trước và sau là hơn hai mươi gia đinh khỏe mạnh, và đặc biệt là hai thị vệ Mặc Thâm, Mặc Hà cưỡi ngựa đi hai bên, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khiến không một ai dám đến gần.

Tin tức Thế tử phi trở về Lâm An Hầu phủ nhanh chóng lan ra.

Trong tiểu viện phía đông của Tĩnh Quốc công phủ, Tống Noãn Tình đang tức giận đập vỡ một bộ ấm chén sứ men xanh.

“Ả ta còn dám trở về sao?” Ả nghiến răng, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo. “Ả ta nghĩ mình là Thế tử phi thì có thể làm gì được ta sao? Đây là Lâm An Hầu phủ, là địa bàn của mẫu thân ta!”

Bùi Hoài ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì. Mấy ngày nay, hắn luôn bị ám ảnh bởi bóng hình của Thôi Thì Nguyện trong hỉ đường. Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy mình như một thằng ngốc, đã tự tay vứt bỏ một viên ngọc quý để nhặt về một hòn đá cuội. Hắn nhìn Tống Noãn Tình đang nổi cơn tam bành, trong lòng lần đầu tiên dâng lên cảm giác chán ghét.

“Nàng đừng làm loạn nữa,” hắn cau mày, “Bây giờ nàng ấy là Thế tử phi, là trưởng tẩu của chúng ta, nàng không thể đối đầu trực diện được.”

“Vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ cứ để ả ta vênh váo sao?” Tống Noãn Tình không cam tâm.

“Tất nhiên là không,” Bùi Hoài híp mắt lại, một tia tính toán lóe lên, “Chúng ta phải để cho mẫu thân của nàng ra mặt. Ở Lâm An Hầu phủ, người có thể đối phó với nàng ấy, chỉ có Vương di nương thôi. Nàng mau cho người về báo tin, để bà ấy chuẩn bị trước đi.”

Tống Noãn Tình nghe vậy, mắt sáng lên. Đúng vậy, sao ả lại quên mất mẫu thân chứ? Ở cái nhà đó, chỉ cần mẫu thân ả dậm chân một cái, đến cả Hầu gia cũng phải nể mặt ba phần. Thôi Thì Nguyện, dù có là Thế tử phi thì đã sao? Quay về nhà mẹ đẻ, ả vẫn chỉ là một đứa con gái không được sủng ái mà thôi.

“Được, ta sẽ cho người về báo ngay!” Ả lập tức ra lệnh cho nha hoàn thân tín.

Trong khi đó, đoàn xe ngựa của Thôi Thì Nguyện đã dừng lại trước cổng chính của Lâm An Hầu phủ.

Cánh cổng sơn son vẫn uy nghi như cũ, nhưng trong mắt Thì Nguyện, nó lại nhuốm một màu sắc u ám, mục nát.

Gã gác cổng thấy đoàn xe ngựa xa hoa, ban đầu còn có chút kiêng dè. Nhưng khi nhận ra người bước xuống là vị đích tiểu thư vốn không được coi trọng, thái độ của gã lập tức trở nên trịch thượng. Gã không những không mở cổng lớn, mà còn lười biếng dựa vào cửa, hất hàm hỏi:

“Đại tiểu thư đã về. Sao không đi cổng sau như mọi khi, đến cổng chính làm gì cho phiền phức?”

Lời nói đầy vẻ khinh thường và miệt thị. Các gia đinh đi theo đều biến sắc, Mặc Thâm và Mặc Hà thì tay đã đặt lên chuôi kiếm, sát khí tỏa ra.

Thì Nguyện không hề tức giận. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười lạnh đến thấu xương.

“Mặc Thâm.”

“Có thuộc hạ.”

“Ta bây giờ là thân phận gì?”

“Bẩm Thế tử phi, ngài là Thế tử phi của Tĩnh Quốc công phủ, là chủ tử của chúng thuộc hạ.”

“Vậy kẻ dám bất kính với chủ tử thì phải xử trí thế nào?”

Mặc Thâm không chút do dự, rút kiếm ra, ánh kiếm lóe lên lạnh lẽo.

“Kẻ bất kính với chủ tử, đáng chém!”

Gã gác cổng sợ đến tái mặt, hai chân run rẩy, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa.

“Thế… Thế tử phi tha mạng! Nô tài có mắt không tròng! Nô tài đáng chết!”

Thì Nguyện nhìn gã, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng: “Mở cổng lớn. Nếu sau ba tiếng thở mà cổng vẫn chưa mở, vậy thì không cần mở nữa. Cứ phá sập nó đi.”




LIÊN HỆ ADMIN