Chương 10 : Hầu Phủ Hỗn Loạn

Lời nói cuối cùng của Thôi Thì Nguyện như một lưỡi dao vô hình, cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng giữa cô và Lâm An Hầu phủ. Cô xoay người rời đi, tà váy đỏ thẫm kiêu sa quét qua ngưỡng cửa, không một lần ngoảnh lại. Đoàn người của Tĩnh Quốc công phủ theo sau, uy nghiêm và lặng lẽ, để lại một chính sảnh chìm trong sự chết chóc và tuyệt vọng.

Cánh cửa lớn của Hầu phủ đóng sầm lại, âm thanh nặng nề như tiếng sập của một nấm mồ.

“A!!!”

Vương di nương hét lên một tiếng chói tai. Sự sợ hãi, phẫn uất và tuyệt vọng dồn nén nãy giờ bùng nổ. Ả ta lồm cồm bò dậy, túm lấy vạt áo của Tống Trọng, điên cuồng lay giật.

“Hầu gia! Hầu gia, ngài phải làm chủ cho thiếp! Con tiện nhân đó… nó dám uy hiếp chúng ta! Nó muốn hủy hoại cả Hầu phủ này!”

“CÂM MIỆNG!” Tống Trọng gầm lên một tiếng như dã thú bị thương. Cơn giận dữ và sự bẽ mặt tột độ khiến ông ta mất hết lý trí. Ông ta vung tay, một cái tát trời giángลง trên gương mặt xinh đẹp của Vương di nương.

Chát!

Vương di nương ngã sõng soài ra đất, một bên má sưng vù, khóe miệng rỉ máu. Ả ta sững sờ, không thể tin được người đàn ông đã sủng ái mình suốt mười mấy năm qua lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Tiện nhân! Tất cả là tại ngươi!” Tống Trọng chỉ vào mặt ả, toàn thân run rẩy vì tức giận. “Nếu không phải vì sự tham lam ngu ngốc của ngươi, sao Hầu phủ lại rơi vào tình cảnh này? Bòn rút tài sản, chiếm đoạt của hồi môn, bây giờ còn để con nghịch nữ đó nắm được thóp! Ngươi muốn cả nhà này chôn cùng ngươi phải không?!”

Ông ta lao tới, đá mạnh vào người Vương di nương. “Nói! Tiền đâu? Của hồi môn của Thôi Phượng Ngô đâu? Ngươi đã giấu ở đâu hết rồi?!”

“Thiếp… thiếp không có…” Vương di nương vừa khóc vừa co rúm người lại chịu đòn. “Hầu gia tha mạng… Thiếp thật sự không biết… Phần lớn đều… đều dùng để chi tiêu trong phủ, và… và chuẩn bị hồi môn cho Noãn Tình rồi…”

“Chi tiêu trong phủ? Hồi môn cho Noãn Tình?” Tống Trọng cười gằn, nụ cười đầy vẻ mỉa mai. “Ngươi lấy của hồi môn của đích nữ để làm hồi môn cho thứ nữ? Ngươi giỏi lắm! Giỏi lắm! Người đâu! Mở hết kho của Vương di nương ra cho ta! Lục soát hết! Một đồng cũng không được bỏ sót!”

Cả Lâm An Hầu phủ lập tức rơi vào một trận hỗn loạn chưa từng có. Gia nhân chạy tới chạy lui, tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng la hét, tiếng khóc lóc vang lên không ngớt.

Khi cánh cửa kho riêng của Vương di nương được mở ra, Tống Trọng gần như ngất đi. Bên trong trống rỗng đếnน่า thương. Những chiếc rương lớn vốn nên chứa đầy vàng bạc châu báu giờ đây chỉ còn lại vài món đồ trang sức rẻ tiền. Những kệ gỗ vốn nên chất đầy gấm vóc lụa là giờ chỉ còn lại vài súc vải thô.

Sau nhiều năm bị Vương di nương bòn rút và tiêu xài phung phí, Lâm An Hầu phủ, về bản chất, đã là một cái vỏ rỗng.

“Bẩm… bẩm Hầu gia…” Quản gia run rẩy dâng lên một quyển sổ, “Toàn bộ tài sản còn lại của di nương… đều ở đây ạ. So với… so với danh sách hồi môn của cố phu nhân… thì… thì không đủ dù chỉ là một phần mười…”

Tống Trọng lảo đảo, phải vịn vào cột nhà mới đứng vững được. Một phần mười… Mười dặm hồng trang của Thanh Hà Thôi thị, sản nghiệp khổng lồ đến mức nào, ông ta là người rõ nhất. Bây giờ phải đền lại toàn bộ, cộng thêm những món đã bị bán đi quy ra thành bạc… Dù có bán cả Hầu phủ này đi cũng không đủ!

“Trời ơi… Trời muốn diệt ta rồi…” Ông ta lẩm bẩm, ánh mắt dại đi.

Ba ngày. Chỉ có ba ngày. Sau ba ngày, nếu không giao đủ, thứ chờ đợi họ chính là sự trừng phạt của luật pháp và sự phẫn nộ của Tĩnh Quốc công phủ.

Trái ngược hoàn toàn với không khí hỗn loạn, tang tóc ở Lâm An Hầu phủ, Lang Gia viện của Tĩnh Quốc công phủ lại vô cùng ấm áp và yên bình.

Thôi Thì Nguyện vừa trở về, Bùi Ký đã đứng ở cửa viện chờ sẵn. Chàng không hỏi nhiều, chỉ bước tới, cởi chiếc áo choàng nặng trĩu trên vai cô xuống, sau đó nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, ủ trong lòng bàn tay mình.

“Nàng vất vả rồi.”

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến mọi sự mệt mỏi, căng thẳng của Thì Nguyện tan biến hết. Cô mỉm cười, lắc đầu: “Thiếp không sao. Mọi chuyện đều nằm trong dự tính.”

Hai người sóng vai bước vào phòng. Bùi Ký tự tay rót cho cô một tách trà nóng, nhìn cô với ánh mắt vừa có sự lo lắng, vừa có sự tự hào không thể che giấu.

“Nàng làm rất tốt.” Chàng nói, “Đối với những kẻ đó, không cần phải nương tay.”

“Chàng không thấy thiếp quá độc ác sao?” Thì Nguyện nhấp một ngụm trà, khẽ hỏi.

“Độc ác?” Bùi Ký nhíu mày, “Nếu bảo vệ bản thân và lấy lại những gì thuộc về mình là độc ác, vậy thì ta hy vọng nàng có thể độc ác hơn nữa. Mãn Mãn, nàng hãy nhớ kỹ, nàng không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai để sống. Cứ làm những gì nàng muốn. Bầu trời có sập xuống, đã có ta chống đỡ cho nàng.”

Lời nói của chàng bá đạo, nhưng lại chứa đựng một sự cưng chiều và bao dung vô hạn. Trái tim Thì Nguyện lại một lần nữa rung động. Cô nhìn chàng, người đàn ông tuấn mỹ, quyền lực này, người chồng của cô, đang trao cho cô tất cả sự tin tưởng và hậu thuẫn của mình.

“Bùi Ký,” cô khẽ gọi tên chàng, “Cảm ơn chàng.”

Buổi chiều, Thì Nguyện đến Như Ý viện thỉnh an mẹ chồng. Quốc công phu nhân đã sớm nghe tin, bà không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại còn cười rất vui vẻ.

“Tốt! Làm tốt lắm!” Bà nắm tay Thì Nguyện, luôn miệng khen ngợi, “Đối phó với loại người không biết xấu hổ đó, chính là phải dùng thủ đoạn mạnh như vậy! Con cứ yên tâm, ba ngày sau nếu chúng không giao đủ, mẫu thân sẽ đích thân cùng con đến Hình bộ. Ta muốn xem, Lâm An Hầu phủ có bao nhiêu cái gan mà dám đối đầu với Tĩnh Quốc công phủ!”

Sự ủng hộ nhiệt tình của mẹ chồng khiến Thì Nguyện càng thêm an tâm.

Trở lại Lang Gia viện, khi màn đêm buông xuống, Thì Nguyện triệu tập tứ đại nha hoàn.

“Hội Thư, cô cho người theo dõi sát sao mọi động tĩnh của Lâm An Hầu phủ. Ta muốn biết chúng sẽ xoay sở tiền bạc bằng cách nào.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Phụng Họa, liên lạc với mạng lưới của chúng ta bên ngoài. Cho người tung tin, tất cả các tiệm cầm đồ, ngân hàng tư nhân trong kinh thành, không ai được phép cho Lâm An Hầu vay tiền hay cầm cố tài sản.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Thị Cầm, Chấp Kỳ,” cô nhìn hai nha hoàn còn lại, ánh mắt trở nên sắc bén, “Điều tra lại toàn bộ các sản nghiệp còn lại của Lâm An Hầu. Tìm ra những cửa hàng đang làm ăn thua lỗ, những mối làm ăn sắp đổ vỡ của chúng. Đã đến lúc, chúng ta phải bắt đầu ‘thu lưới’ rồi.”

Bốn nha hoàn đồng thanh đáp lời, ánh mắt ai nấy đều rực cháy. Cuộc chiến thực sự, bây giờ mới bắt đầu.

Thì Nguyện đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh. Nhưng trong lòng cô lại là một ngọn lửa đang bùng cháy.

Lâm An Hầu phủ, các người đã lấy đi của mẹ con ta những gì, ta sẽ bắt các người phải trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần. Sự sụp đổ của các người, sẽ là lễ tế đẹp nhất dành cho vong linh của mẹ ta.




LIÊN HỆ ADMIN