Chương 10 : Lồng Son Giam Cầm

Lời tuyên bố bá đạo của Ninh Yến Lễ như một tấm lưới vô hình chụp xuống, không chỉ chặn đứng sự can thiệp từ bên ngoài mà còn giam cầm Thanh Loan trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nàng trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son, một món đồ chơi quý giá trong tay vị chủ nhân nguy hiểm.

Đêm đó, Thanh Loan không bị đưa vào địa lao mà được sắp xếp ở tại một tiểu viện biệt lập, vô cùng tinh xảo và yên tĩnh trong Ninh phủ. Viện có tên là Tĩnh Nguyệt, chỉ nghe tên thôi cũng đủ thấy sự lạnh lẽo, cô tịch. Căn phòng được bài trí xa hoa, từ chiếc giường gỗ đàn hương chạm trổ tinh xảo, bộ ấm chén bằng ngọc bích, cho đến cả những lọn khói trầm hương lượn lờ trong không khí, tất cả đều là loại thượng hạng. Nhưng sự xa hoa này không mang lại cho Thanh Loan cảm giác an toàn, ngược lại, nó giống như một sự mỉa mai, một sự nhắc nhở rằng nàng chỉ là một tù nhân được đối đãi đặc biệt.

Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy, đã có tỳ nữ mang đến y phục mới và điểm tâm. Y phục là lụa Hàng Châu thượng hạng, điểm tâm là những món ngon nhất của ngự trù. Ninh Yến Lễ không hề ngược đãi nàng về mặt vật chất, nhưng sự giám sát thì không lúc nào lơi lỏng. Bên ngoài tiểu viện, luôn có hai ảnh vệ áo đen đứng canh gác, im lặng như những bóng ma. Nàng biết, mỗi một hành động, mỗi một lời nói của mình đều không thoát khỏi tai mắt của hắn.

Thanh Loan ngồi trước gương đồng, nhìn khuôn mặt mình trong đó. Nàng phải thừa nhận, Ninh Yến Lễ là một đối thủ đáng sợ. Hắn không dùng hình tra tấn, mà dùng sự xa hoa và áp lực tâm lý để bào mòn ý chí của nàng. Hắn đang chờ đợi, chờ nàng tự mình lộ ra sơ hở.

Nàng biết, Lục Hoàng hậu và Lý Mộ Lăng chắc chắn sẽ không ngồi yên. Lục Hoàng hậu cần nàng, một con cờ hữu dụng để đối phó với phe Thục phi. Lý Mộ Lăng cần nàng im lặng, để bí mật của hắn không bị bại lộ. Cả hai đều có lý do để cứu nàng, nhưng Ninh Yến Lễ đã chặn đứng mọi con đường. Hắn đang muốn xem, hai thế lực kia sẽ làm gì để giành lại con cờ này. Hắn đang biến nàng thành mồi nhử, để quan sát phản ứng của con mồi lớn hơn.

“Ta không thể ngồi chờ chết được.” Thanh Loan tự nhủ. Bị động không phải là phong cách của nàng. Nếu đã bị dồn vào chân tường, nàng phải tìm cách phá vỡ thế cờ.

Buổi trưa, Ninh Yến Lễ đến. Hắn vẫn trong bộ thường phục màu mực thẫm, dáng vẻ ung dung, tao nhã, như một công tử nhà quyền quý đến thưởng trà, chứ không phải một quyền hoạn đang giam giữ nghi phạm giết người.

Hắn ngồi xuống đối diện nàng, tự tay rót một chén trà. “Trà Long Tỉnh trước mùa mưa, nếm thử xem.”

Thanh Loan không động. “Ninh thường thị giam giữ nô tỳ ở đây, rốt cuộc là có ý gì?”

“Giam giữ?” Ninh Yến Lễ nhếch môi. “Ta thấy ngươi sống ở đây còn thoải mái hơn cả ở trong cung. Sao lại gọi là giam giữ?”

“Sự thoải mái được ban cho bởi kẻ thù, chẳng khác nào thuốc độc bọc đường.”

“Ha ha,” Ninh Yến Lễ bật cười, một nụ cười thật sự, khiến khuôn mặt lạnh như băng của hắn bỗng trở nên sống động và quyến rũ lạ thường. “Ngươi quả nhiên rất thú vị. Ta càng lúc càng không muốn giết ngươi.”

“Vậy thường thị muốn gì?”

“Ta muốn một cuộc giao dịch.” Ninh Yến Lễ đặt chén trà xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc. “Ta muốn biết tất cả những gì ngươi biết về Hoài Nam Vương phủ. Đổi lại, ta có thể cho ngươi một con đường sống.”

“Tại sao ta phải tin người?”

“Bởi vì ngươi không có lựa chọn nào khác.” Ninh Yến Lễ nói, giọng điệu lạnh lùng. “Tỳ nữ của Thục phi đã khai ra tất cả rồi. Ả ta nói, chính Lý Mộ Lăng đã sai ngươi giết Ô Sơn quận thừa, cây trâm đó cũng là do hắn đưa cho ngươi.”

Thanh Loan tim đập mạnh, nhưng nét mặt vẫn không đổi. Nàng biết, tỳ nữ kia không thể nào chịu được hình phạt của Ninh Yến Lễ. Nhưng nàng cũng biết, lời khai của một tỳ nữ không đủ để kết tội một thế tử.

“Đó chỉ là lời nói một phía. Nô tỳ bị oan.”

“Ta biết.” Ninh Yến Lễ gật đầu, một câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Thanh Loan. “Ta biết ngươi bị oan. Bởi vì người giết Ô Sơn quận thừa, không phải là ngươi, cũng không phải là tỳ nữ kia.”

Thanh Loan sững sờ. “Người… người nói vậy là có ý gì?”

“Vết thương trên người Ô Sơn quận thừa rất đặc biệt, không phải do một cây trâm bình thường gây ra, mà là do một loại ám khí cực kỳ tinh xảo.” Ninh Yến Lễ nhìn sâu vào mắt nàng. “Loại ám khí đó, chỉ có ảnh vệ của ta mới có. Đêm đó, ta đã cho người ra tay trước ngươi một bước.”

Một sự thật kinh hoàng được phơi bày. Thanh Loan không thể tin vào tai mình. Người giết Ô Sơn quận thừa, lại chính là Ninh Yến Lễ! Hắn đã mượn chính kế hoạch của Lý Mộ Lăng, để trừ khử một kẻ ngáng đường, đồng thời tạo ra một vụ án mạng để có cớ bắt nàng về. Hắn đã giăng một cái bẫy còn lớn hơn cả cái bẫy của Lý Mộ Lăng.

“Tại sao?” Nàng thì thầm, giọng nói run rẩy.

“Bởi vì Ô Sơn quận thừa biết quá nhiều.” Ninh Yến Lễ đáp. “Và bởi vì, ta muốn có một cuộc nói chuyện riêng với ngươi, mà không bị ai làm phiền.”

Hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân tĩnh lặng. “Thanh Loan, ta biết ngươi không phải người của Lục gia, cũng không hoàn toàn là người của Hoài Nam Vương phủ. Ngươi là một con cờ tự do, một con cờ có suy nghĩ của riêng mình. Ta không muốn hủy đi một con cờ thú vị như vậy.”

Hắn quay lại, ánh mắt đầy vẻ thâm sâu. “Vậy nên, ta cho ngươi một lựa chọn. Hợp tác với ta. Cung cấp cho ta tất cả những thông tin về Lý Mộ Lăng và âm mưu của hắn. Ta sẽ giúp ngươi báo thù, đồng thời cũng đạt được mục đích của ta. Chúng ta sẽ là đồng minh.”

Đồng minh? Thanh Loan trong lòng cười lạnh. Đồng minh với kẻ thù không đội trời chung của kiếp trước? Đồng minh với con cáo già nguy hiểm nhất mà nàng từng biết?

Nhưng nàng biết, hắn nói đúng. Đây là lựa chọn duy nhất của nàng. Bị động chờ đợi sự cứu giúp từ Lục Hoàng hậu hay Lý Mộ Lăng, chẳng khác nào giao phó tính mạng của mình cho người khác. Nàng phải tự mình nắm lấy vận mệnh.

“Nếu ta hợp tác với người, ta sẽ được gì?” Nàng hỏi, giọng nói đã lấy lại được sự bình tĩnh.

“Ngươi sẽ được sống.” Ninh Yến Lễ đáp. “Và được chứng kiến kẻ thù của ngươi thân bại danh liệt. Ta nghĩ, đó là những gì ngươi muốn nhất, đúng không?”

Hắn đã nhìn thấu tâm can nàng.

Thanh Loan hít một hơi thật sâu. Nàng biết, đây là một giao kèo với ác quỷ. Nhưng để báo thù, nàng không ngại biến mình thành ác quỷ.

“Được.” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. “Ta đồng ý hợp tác với người. Nhưng ta có một điều kiện.”

“Nói đi.”

“Ta không muốn làm con cờ của người. Ta muốn làm người chơi cờ, giống như người.” Nàng nói, giọng điệu không một chút sợ hãi. “Chúng ta là đồng minh, địa vị ngang hàng. Người cung cấp cho ta sự bảo vệ, ta cung cấp cho người thông tin. Sòng phẳng, không ai nợ ai.”

Ninh Yến Lễ nhìn nàng, trong đôi mắt phượng sâu thẳm lóe lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng chuyển thành sự hứng thú tột độ. Hắn không ngờ, con mèo nhỏ này lại có gan lớn đến vậy.

Hắn bật cười, một nụ cười sảng khoái, chân thật.

“Được.” Hắn nói, giọng điệu mang theo sự tán thưởng. “Ta đồng ý với điều kiện của ngươi.”

Hắn bước tới, đưa tay ra trước mặt nàng. “Chào mừng đến với ván cờ của chúng ta, người chơi cờ.”

Thanh Loan nhìn bàn tay trắng như ngọc của hắn, rồi từ từ đưa tay mình ra, đặt vào lòng bàn tay hắn. Một cái bắt tay lạnh lẽo, nhưng lại đánh dấu sự khởi đầu của một liên minh nguy hiểm nhất, một ván cờ sinh tử sẽ khuynh đảo cả triều đại này.




LIÊN HỆ ADMIN