Chương 8 : Rượu Mừng Hóa Máu
Tiếng đàn tỳ bà réo rắt, tiếng trống dồn dập như thúc giục. Giữa đại điện, các vũ nữ trong những bộ xiêm y lộng lẫy, mỏng manh như sương khói đang uốn lượn theo điệu múa Tây Vực nóng bỏng. Tay áo dài quét trên mặt đất, vòng eo thon thả lắc lư, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều mang theo sức quyến rũ mê người, khiến các quan viên không khỏi trầm trồ tán thưởng, không khí yến tiệc càng lúc càng trở nên nóng bỏng.
Thanh Loan vẫn đứng im sau lưng Thái tử, đôi mắt đẹp tựa hồ thu không gợn sóng, nhưng tâm trí nàng lại đang căng như dây đàn. Nàng cảm nhận được ánh mắt thúc giục của Lý Mộ Lăng từ phía đối diện, và cả ánh mắt lạnh lẽo, dò xét của Ninh Yến Lễ từ trong góc tối. Hai luồng áp lực vô hình đè nặng lên vai nàng.
Nàng không nhìn Ô Sơn quận thừa, nhưng vị trí của ông ta đã được nàng khắc sâu vào trong óc. Bàn thứ ba bên trái, gần cột trụ treo đèn lồng cá chép. Ông ta đang vui vẻ trò chuyện cùng một vài quan viên khác, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười sảng khoái, hoàn toàn không biết rằng tử thần đang ở rất gần.
Kế hoạch của Lý Mộ Lăng thật đơn giản và tàn độc. Hắn sẽ cho người gây rối, tạo ra một màn hỗn loạn, và trong lúc mọi người không để ý, nàng sẽ ra tay. Một nhát đâm chí mạng, nhanh gọn, không dấu vết. Nhưng Thanh Loan sẽ không bao giờ làm theo ý hắn. Nàng có kế hoạch của riêng mình.
Đột nhiên, một vị võ tướng to béo, mặt đỏ gay vì rượu, loạng choạng đứng dậy.
“Bẩm bệ hạ, bẩm Hoàng hậu nương nương!” Ông ta nói lớn, giọng lè nhè. “Hôm nay là ngày vui, thần có một điệu múa kiếm gia truyền, muốn múa một bài để chúc mừng Thái tử điện hạ, xin bệ hạ cho phép!”
Hoàng đế Lý Tuân đã ngà ngà say, nghe vậy liền vỗ tay tán thưởng: “Hay! Hay lắm! Vân Kỵ tướng quân có lòng, trẫm chuẩn cho!”
Vị tướng quân kia được cho phép, liền rút thanh bảo kiếm bên hông ra. Thanh kiếm sáng loáng dưới ánh nến. Ông ta bắt đầu múa, kiếm pháp tuy có chút loạng choạng vì rượu, nhưng vẫn rất uyển chuyển, mạnh mẽ. Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không ngớt.
Đây rồi! Thanh Loan tim đập nhanh hơn. Đây chính là màn kịch mà Lý Mộ Lăng đã sắp đặt.
Quả nhiên, khi vị tướng quân múa đến đoạn cao trào, ông ta đột nhiên “trượt chân”, cả người lao về phía bàn tiệc của các quan viên. Tiếng la hét thất thanh vang lên, chén đĩa vỡ loảng xoảng, rượu và thức ăn văng tung tóe. Cả đại điện trở nên hỗn loạn.
“Hộ giá! Hộ giá!” Các thị vệ lập tức xông lên, vây quanh Hoàng đế và Hoàng hậu.
Đây chính là thời cơ!
Ánh mắt của Lý Mộ Lăng và Thanh Loan giao nhau trong giây lát. Hắn gật đầu ra hiệu.
Thanh Loan khẽ di chuyển, cơ thể nàng mềm mại như một con mèo, lách qua đám đông đang hoảng loạn. Nàng không đi về phía Ô Sơn quận thừa, mà lại đi về hướng ngược lại, nơi các phi tần đang sợ hãi túm tụm lại với nhau.
Nàng đến gần bàn tiệc của Lý Thục Phi. Thục Phi cũng đang tỏ ra vô cùng hoảng sợ, được các cung nữ vây quanh. Thanh Loan giả vờ loạng choạng, ngã vào một cung nữ đang bưng khay trà.
“Á!”
Khay trà rơi xuống, nước trà nóng hổi đổ lên người cung nữ và cả Lý Thục Phi.
“Ngươi làm gì vậy hả?” Lý Thục Phi tức giận hét lên.
“Nô tỳ… nô tỳ không cố ý…” Thanh Loan vội vàng quỳ xuống, tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Trong lúc mọi người đang chú ý đến Lý Thục Phi, không ai để ý rằng, trong khoảnh khắc va chạm đó, cây trâm phượng hoàng bằng vàng đã được Thanh Loan khéo léo gài vào búi tóc của một cung nữ khác đứng bên cạnh Thục Phi. Cung nữ đó là một trong những người mà Thục Phi tin tưởng nhất, cũng là kẻ đã giúp Thục Phi thực hiện nhiều âm mưu thâm độc.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia đại điện, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
“A! Có người bị đâm!”
Mọi người kinh hãi quay lại, chỉ thấy Ô Sơn quận thừa đang ôm ngực, máu tươi từ kẽ tay ông ta tuôn ra, nhuộm đỏ cả vạt áo. Ông ta ngã gục xuống đất, mắt trợn trừng, tắt thở.
Cả đại điện chìm trong sự im lặng chết chóc.
Ninh Yến Lễ là người phản ứng đầu tiên. Hắn đứng bật dậy, đôi mắt phượng sắc lạnh quét qua toàn bộ hiện trường. Hắn không nhìn Ô Sơn quận thừa, mà lại nhìn về phía Thanh Loan, người vẫn đang quỳ dưới đất, run rẩy.
“Phong tỏa Hoa Quang Điện! Không cho bất cứ ai ra ngoài!” Giọng hắn lạnh như băng, vang vọng khắp đại điện. “Lục soát tất cả mọi người!”
Các ảnh vệ của hắn lập tức hành động, bao vây toàn bộ đại điện. Lý Mộ Lăng sững sờ. Hắn không ngờ Thanh Loan lại ra tay nhanh gọn đến vậy. Nhưng tại sao nàng lại gây ra náo loạn ở chỗ của Thục Phi?
Cuộc lục soát bắt đầu. Các quan viên, phi tần, ai nấy đều run rẩy. Khi các ảnh vệ lục soát đến chỗ của Lý Thục Phi, họ đột nhiên dừng lại.
“Ninh thường thị, có phát hiện.” Một ảnh vệ nói, tay giơ lên một vật sáng lấp lánh.
Đó là cây trâm phượng hoàng bằng vàng, trên mũi trâm vẫn còn dính một vệt máu tươi.
“Cây trâm này… là của ai?” Ninh Yến Lễ chậm rãi bước tới, giọng nói không một chút cảm xúc.
Cung nữ bị gài trâm sợ hãi đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, vội vàng quỳ xuống, lắp bắp: “Không… không phải của nô tỳ… Nô tỳ không biết tại sao nó lại ở trên đầu mình…”
“Không phải của ngươi?” Ninh Yến Lễ cười lạnh. “Vậy tại sao trên đó lại có máu của Ô Sơn quận thừa?”
Lý Thục Phi cũng biến sắc. Nàng ta nhận ra cây trâm đó, đó là cây trâm mà huynh trưởng đã tặng cho Thanh Loan! Tại sao nó lại ở đây?
“Ninh thường thị, đây chắc chắn là có kẻ vu oan giá họa!” Lý Thục Phi vội vàng nói. “Tỳ nữ này của ta luôn ở bên cạnh ta, làm sao có thể đi giết người được?”
“Phải không?” Ánh mắt của Ninh Yến Lễ lướt qua Thanh Loan, người vẫn đang quỳ dưới đất. “Vừa rồi, chính tỳ nữ này của Hoàng hậu nương nương đã va vào người của ngươi, đúng không?”
Hắn đột nhiên chỉ vào Thanh Loan.
Thanh Loan ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt đầy sợ hãi và oan ức. “Nô tỳ… nô tỳ chỉ là vô ý… Nô tỳ không biết gì cả…”
Lý Mộ Lăng đứng chết trân. Hắn cuối cùng cũng hiểu ra. Đây là một màn kịch! Một màn kịch hoàn hảo do chính Thanh Loan đạo diễn! Nàng đã mượn tay hắn, mượn sự hỗn loạn mà hắn tạo ra, để giết Ô Sơn quận thừa, rồi lại dùng chính hung khí mà hắn đưa cho, để giá họa cho người của Thục Phi!
Nàng không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, mà còn giáng một đòn chí mạng vào phe cánh của hắn. Một mũi tên, không chỉ trúng hai đích, mà là trúng vô số đích!
Hắn nhìn Thanh Loan, người đang tỏ ra yếu đuối, vô hại. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy một sự sợ hãi đối với người con gái mà hắn luôn cho rằng mình có thể kiểm soát trong lòng bàn tay.
Ninh Yến Lễ nhìn sâu vào mắt Thanh Loan. Hắn thấy được sự thông minh, sự tàn nhẫn, và cả một sự cô độc đến đáng sợ trong đôi mắt đó. Hắn biết, nàng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Nàng là một con mèo nhỏ, nhưng lại có móng vuốt của một con hổ.
“Bắt cả hai tỳ nữ này lại, đưa về phủ của ta, nghiêm khắc tra khảo.” Hắn ra lệnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thanh Loan. “Ta muốn biết, rốt cuộc ai mới là kẻ chủ mưu thật sự.”
Ván cờ, dường như đã đến hồi gay cấn nhất.