Chương 8 : Côn Đồ và Vị Khách Bí Ẩn
Thành công đến nhanh hơn cả mong đợi của Đường Tuyết Lê. Chỉ sau vài ngày, gánh hàng rong “Thịt Kho Tàu Gia Truyền” của cô đã trở thành một điểm nhấn không thể thiếu ở góc ngã tư gần chợ. Mùi thơm nồng nàn, quyến rũ của nồi thịt kho lan tỏa khắp nơi, như một lời mời gọi không thể chối từ. Tiếng lành đồn xa, người ta truyền tai nhau về một cô gái trẻ bán món thịt kho tàu ngon tuyệt hảo, mềm tan trong miệng, đậm đà hương vị mà giá cả lại phải chăng.
Mỗi sáng, khi Tuyết Lê đẩy chiếc xe hàng ra, đã có người đứng chờ sẵn. Nồi thịt đầy ắp vơi đi nhanh chóng, và đến trưa thì đã bán hết sạch. Số tiền lẻ trong chiếc túi vải ngày một nhiều lên, mang lại cho cô không chỉ nguồn thu nhập ổn định mà còn là sự tự tin và hy vọng. Mẹ cô, Hạ Kim Hoa, nhìn thấy con gái vất vả nhưng cũng không giấu được niềm vui và sự tự hào. Bà không còn phải lo lắng về bữa ăn hàng ngày, thậm chí còn có thể mua thêm chút sữa, chút vải mới cho cô con gái út Đường Tư Tư.
Tuy nhiên, ánh hào quang của thành công cũng khó tránh khỏi việc chiếu rọi vào những góc tối đố kỵ. Tin tức về việc Tuyết Lê buôn bán phát đạt nhanh chóng đến tai bà cụ Đường và cô chị họ Đường Lệ Mỹ. Đối với họ, sự thành công của Tuyết Lê như một cái gai trong mắt, một sự sỉ nhục đối với sự nghèo túng và thất bại của chính họ.
Một buổi trưa, khi gánh hàng của Tuyết Lê đang đông khách nhất, bà cụ Đường chống gậy, cùng với Đường Lệ Mỹ õng ẹo đi tới.
“Ồn ào quá nhỉ! Mới kiếm được vài đồng bạc lẻ đã tưởng mình hay ho lắm à?” Bà cụ Đường hắng giọng, đôi mắt tam giác liếc xéo vào nồi thịt kho đang bốc hơi nghi ngút.
Đường Lệ Mỹ cũng xen vào, giọng chua loét: “Bà ơi, chắc là thịt ôi thịt thiu ở đâu mang về kho lên bán cho người ta đấy ạ. Chứ thịt ngon bây giờ lấy đâu ra mà nhiều thế.”
Vài người khách nghe vậy thì có chút e dè, quay sang nhìn Tuyết Lê với ánh mắt nghi ngờ. Công việc kinh doanh của cô đang thuận lợi, cô không thể để họ phá hoại.
Tuyết Lê ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người. Cô không đôi co, chỉ mỉm cười với khách hàng: “Thịt nhà cháu ngày nào cũng là thịt tươi mới lấy từ lò mổ, có giấy kiểm dịch đàng hoàng. Các bác các cô cứ yên tâm ạ. Ai không tin có thể nếm thử trước khi mua.”
Sự bình tĩnh và tự tin của cô đã trấn an được khách hàng. Họ lại tiếp tục xúm vào mua. Thấy chiêu trò của mình không hiệu quả, bà cụ Đường càng tức tối. Bà ta tiến lại gần, dùng cây gậy gõ mạnh vào thành xe đẩy của Tuyết Lê.
“Mày kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Mau đưa đây cho bà giữ hộ! Mày là con cháu trong nhà, kiếm được tiền phải đưa cho trưởng bối quản lý, không được tự ý tiêu xài.”
“Đây là tiền mồ hôi nước mắt của cháu, cháu tự biết cách quản lý.” Tuyết Lê đáp trả, không một chút nhượng bộ. “Bà và chị họ nếu không mua hàng thì xin mời đi cho, đừng làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của cháu.”
“Mày… mày dám đuổi bà à?” Bà cụ Đường tức đến run người.
Đúng lúc đó, từ đám đông chen vào hai gã đàn ông cao lớn, mặt mày bặm trợn. Một gã đầu trọc, trên cổ có hình xăm con rết, gã còn lại mặt đầy sẹo, ánh mắt gian tà. Chúng là những kẻ côn đồ nổi tiếng trong khu vực này, chuyên đi thu tiền bảo kê của những người buôn bán nhỏ lẻ.
“Này cô bé, buôn bán ở đây có xin phép anh em tao chưa?” Gã đầu trọc lên tiếng, giọng nhừa nhựa.
Tuyết Lê biết rắc rối thực sự đã đến. Cô nhìn hai gã côn đồ, rồi lại nhìn bà nội và chị họ đang hả hê đứng xem kịch vui. Cô biết, hôm nay cô không thể yếu đuối.
“Các anh muốn gì?” Cô hỏi thẳng, giọng nói không hề run sợ.
Gã mặt sẹo cười khẩy: “Muốn gì à? Đơn giản thôi. Mỗi ngày nộp cho anh em tao năm đồng tiền bảo kê, thì mày sẽ được yên ổn làm ăn ở đây.”
Năm đồng! Đó gần bằng một nửa số tiền lãi cô kiếm được mỗi ngày. Đây rõ ràng là một sự trấn lột trắng trợn.
“Tôi không có tiền.” Tuyết Lê đáp, ánh mắt sắc lạnh.
“Không có à?” Gã đầu trọc tiến lại gần, bàn tay thô ráp của hắn định vươn tới sờ vào mặt cô. “Không có thì để anh đây khám xem mày giấu tiền ở đâu nhé.”
Ngay khi bàn tay của gã sắp chạm vào má cô, một tiếng “bốp” khô khốc vang lên. Tuyết Lê đã ra tay trước. Cổ tay của gã đầu trọc bị cô bẻ quặt ra sau. Động tác nhanh, gọn và dứt khoát, được rèn giũa từ vô số lần tự vệ trong bóng tối của kiếp trước.
“Á!” Gã đầu trọc đau đớn hét lên. Hắn không ngờ một cô gái trông có vẻ yếu ớt lại có sức mạnh và thân thủ như vậy.
“Mẹ kiếp! Mày dám đánh anh tao à?” Gã mặt sẹo thấy vậy liền rút trong người ra một con dao găm sáng loáng, xông về phía Tuyết Lê.
Khách hàng xung quanh hoảng sợ la hét, vội vàng lùi lại, tạo thành một vòng tròn. Bà cụ Đường và Đường Lệ Mỹ cũng sợ hãi tái mặt, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ độc ác, mong chờ Tuyết Lê bị dạy cho một bài học.
Tuyết Lê đẩy mạnh gã đầu trọc về phía gã mặt sẹo, khiến cả hai loạng choạng. Cô biết, đối phó với hai kẻ côn đồ có vũ khí không phải là chuyện dễ dàng. Cô đang cố gắng tìm sơ hở để thoát thân.
Nhưng đúng lúc gã mặt sẹo định đâm con dao về phía cô, một bóng người cao gầy đột ngột xuất hiện. Người đó mặc bộ quần áo công nhân vệ sinh màu xanh lam đã cũ, đầu đội mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, tay cầm một cây chổi tre.
“Dừng tay!” Giọng nói của người đó trầm và đầy uy lực.
Gã mặt sẹo khựng lại, quay sang nhìn kẻ vừa xen vào. “Mày là thằng nào? Muốn chết à?”
Người công nhân vệ sinh không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt cây chổi xuống. Ông ta ngẩng đầu lên, và dưới vành mũ, Tuyết Lê kinh ngạc nhận ra đôi mắt quen thuộc. Đó là đôi mắt柳叶 (liễu diệp – lá liễu), sáng và sắc bén. Chính là người đàn ông cô đã gặp trong con hẻm hôm trước, người mà cô ngỡ là một người thu dọn vệ sinh.
Chỉ trong một cái chớp mắt, người đàn ông đó đã di chuyển. Thân thủ của anh ta nhanh đến mức khó tin. Anh ta dễ dàng né được nhát dao của gã mặt sẹo, đồng thời một tay tóm lấy cổ tay cầm dao của hắn, tay kia tung một cú đấm thẳng vào bụng. Gã mặt sẹo kêu lên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống, con dao rơi loảng xoảng trên nền đất. Gã đầu trọc thấy vậy định xông vào, nhưng cũng bị người đàn ông bí ẩn hạ gục bằng một đòn quét chân đơn giản.
Toàn bộ sự việc diễn ra chưa đầy một phút. Hai gã côn đồ to lớn đã nằm sõng soài trên đất, rên rỉ vì đau đớn.
Người đàn ông nhặt cây chổi lên, quay sang nhìn hai gã côn đồ, giọng lạnh lùng: “Biến đi. Đừng để tôi thấy các người ở đây nữa.”
Hai gã côn đồ lồm cồm bò dậy, dìu nhau bỏ chạy, không dám ngoảnh đầu lại.
Mọi người xung quanh vẫn chưa hết bàng hoàng. Người công nhân vệ sinh không nói thêm lời nào, anh ta quay người, định lặng lẽ rời đi.
“Xin… xin hãy khoan đã!” Tuyết Lê lên tiếng.
Người đàn ông dừng bước, nhưng không quay lại.
“Cảm ơn chú đã giúp đỡ. Chú tên là gì ạ? Cháu có thể mời chú một bữa cơm để cảm ơn không?”
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi mới cất giọng trầm khàn: “Không cần đâu. Chỉ là việc nhỏ thôi.”
Nói rồi, anh ta rảo bước đi, nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc. Tuyết Lê đứng đó, nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng đầy nghi vấn. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại liên tục xuất hiện và giúp đỡ cô? Một người công nhân vệ sinh bình thường không thể có thân thủ phi phàm như vậy. Anh ta là ai, và mục đích của anh ta là gì? Một bí ẩn nữa lại bao trùm lấy cuộc đời tái sinh của cô.