Chương 7 : Nanh Vuốt Lạnh Lùng
Bên ngoài căn lều, tiếng xào xạc của lá khô bị giẫm đạp ngày một gần hơn, kèm theo đó là những tiếng thì thầm đầy ác ý và tiếng bước chân nặng nề của nhiều người.
Trong lều, Thẩm Thục Vân vừa cất đi bản vẽ “Xuân Ý Các”, nụ cười trên môi nàng còn chưa kịp tắt thì đã đông cứng lại. Cảnh Diên, người đang ngồi im lặng trong góc, bỗng bật dậy như một con báo nhỏ. Toàn thân cậu căng cứng, đôi mắt đen láy vốn tĩnh lặng giờ đây sắc bén như dao, ghim chặt về phía cửa. Khí chất của cậu thay đổi hoàn toàn, từ một đứa trẻ trầm mặc trở thành một hung khí sẵn sàng tuốt vỏ.
“Có người đến.” Giọng cậu trầm thấp, không một chút gợn sóng, nhưng lại khiến không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
“RẦM!”
Cánh cửa gỗ mỏng manh bị một cú đá thô bạo hất tung, đập mạnh vào vách lều. Trương ma ma xông vào đầu tiên, khuôn mặt già nua nhăn nhúm méo mó vì đắc thắng và hận thù. Theo sau bà ta là hai bà vú mặt mày hớn hở và bốn gã gia nhân to cao, tay lăm lăm gậy gộc, ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Bắt được rồi nhé!” Giọng Trương ma ma a a lên, a a như tiếng quạ kêu. “Đồ tiểu tiện nhân không biết liêm sỉ! Dám lén lút dẫn nam nhân vào rừng sâu làm chuyện bại hoại gia phong! Để xem lần này ngươi còn chối cãi thế nào!”
Bà ta chỉ thẳng tay vào mặt Thẩm Thục Vân, rồi lại liếc nhìn Cảnh Diên đang đứng trong bóng tối với ánh mắt khinh bỉ. “Còn cả thằng nhãi con hoang này nữa! Bắt hết lại cho ta! Đánh cho một trận rồi trình lên nhị lão gia!”
Hai bà vú kia cũng hùa theo, thêm mắm dặm muối, những lời lẽ bẩn thỉu nhất tuôn ra không ngớt, vẽ nên một bức tranh sống động về một tiểu thư lẳng lơ và một gã tình nhân bé nhỏ.
Đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn và những lời vu khống cay độc, Thẩm Thục Vân lại bình tĩnh đến lạ thường. Nàng không hề hoảng sợ. Thay vào đó, nàng nhẹ nhàng bước lên, đứng chắn trước người Cảnh Diên. Ánh mắt nàng lạnh như băng, quét qua từng gương mặt một.
“Trương ma ma,” giọng nàng trong trẻo nhưng lại mang một sự uy nghiêm khiến tất cả mọi người phải khựng lại. “Ai cho phép các người tự ý xông vào đây?”
Trương ma ma sững sờ một lúc rồi cười khẩy. “Ta cần ai cho phép? Ta là người do nhị phu nhân cử đến chăm sóc ngươi. Ngươi làm ra chuyện xấu xa, ta đương nhiên có quyền quản giáo!”
“Quản giáo?” Thẩm Thục Vân nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. “Thứ nhất, nơi này là rừng sâu, không thuộc đất đai của Bạch Thủy Trang. Các người tự ý xông vào, đây gọi là xâm nhập tư gia. Thứ hai, các người không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời của một đứa trẻ chăn bò đã vội vàng kết tội, đây gọi là vu khống. Thứ ba, các người tụ tập đông người, mang theo hung khí, uy hiếp một tiểu thư của Thẩm gia, đây gọi là phạm thượng. Trương ma ma, bà nói xem, với ba tội danh này, liệu nhị lão gia có còn tin lời bà, hay sẽ lôi tất cả các người ra đánh chết để giữ gìn thanh danh cho Thẩm gia?”
Từng lời nàng nói ra đều rõ ràng, đanh thép, phân tích rành mạch tội trạng của đám người Trương ma ma. Mấy gã gia nhân bắt đầu dao động, nhìn nhau đầy lo lắng. Hai bà vú cũng tắt ngấm nụ cười. Ngay cả Trương ma ma cũng tái mặt đi. Bà ta không ngờ một đứa trẻ mười hai tuổi lại có thể bình tĩnh đối đáp sắc bén đến vậy.
Nhưng sự căm ghét và lòng tham đã làm bà ta mờ mắt. Bà ta không thể cứ thế mà rút lui. “Ngươi… ngươi đừng có ngậm máu phun người! Rõ ràng là các ngươi đang làm chuyện mờ ám! Người đâu, còn không mau bắt chúng lại cho ta!”
Một gã gia nhân to khỏe nhất, có lẽ đã nhận không ít tiền của Trương ma ma, lấy hết can đảm bước lên trước. Hắn vung cây gậy gỗ trong tay, nhắm thẳng vào Thẩm Thục Vân. “Tiểu thư, đắc tội rồi!”
Ngay khoảnh khắc gã gia nhân vung gậy, một bóng đen đã lướt qua Thẩm Thục Vân nhanh như một tia chớp.
Đó là Cảnh Diên.
Không ai thấy rõ cậu di chuyển như thế nào. Chỉ thấy trong tay cậu không biết từ lúc nào đã có một mảnh gỗ vót nhọn hoắt. Cậu không tấn công gã gia nhân, mà mục tiêu của cậu là bàn tay đang cầm gậy của hắn.
“Xoẹt!”
“Aaaaaa!”
Một tiếng hét thất thanh vang vọng cả khu rừng. Mảnh gỗ sắc nhọn đã xuyên qua mu bàn tay của gã gia nhân, ghim chặt bàn tay hắn vào vách lều gỗ. Máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ cả cây gậy và bức vách. Cây gậy rơi xuống đất với một tiếng “cạch” khô khốc.
Tất cả mọi người đều chết lặng. Cảnh tượng diễn ra quá nhanh và quá tàn nhẫn.
Cảnh Diên đứng đó, bên cạnh gã gia nhân đang đau đớn quằn quại. Khuôn mặt cậu bé không một chút biểu cảm, đôi mắt đen sâu thẳm như hai hố băng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Cậu chậm rãi rút mảnh gỗ dính máu ra, mặc cho gã kia tru lên một tiếng nữa rồi ngã quỵ xuống đất, ôm lấy bàn tay bê bết máu.
Cậu xoay người, ánh mắt lạnh như băng quét qua ba gã gia nhân còn lại.
“Ai muốn thử nữa?”
Giọng nói non nớt nhưng lại chứa đầy sát khí, khiến cả ba gã đàn ông to khỏe bất giác lùi lại, mặt cắt không còn một giọt máu. Gậy gộc trong tay họ run lên bần bật. Họ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu bé. Đó không phải là ánh mắt của một đứa trẻ, mà là của một con quái vật vừa thoát ra từ địa ngục.
Hai bà vú kia thì đã sợ đến mức hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống đất, lắp bắp không thành lời.
Trương ma ma đứng chết trân tại chỗ, toàn thân run rẩy. Bà ta nhìn Cảnh Diên, rồi lại nhìn gã gia nhân đang ôm tay rên rỉ. Nỗi sợ hãi tột độ bóp nghẹt lấy trái tim bà ta. Bà ta nhận ra mình đã chọc vào một thứ không nên chọc. Đây không phải là một thằng nhãi con hoang, đây là một con ác quỷ!
“Cút.”
Cảnh Diên chỉ nói một từ. Nhưng một từ đó lại như một mệnh lệnh không thể kháng cự.
Trương ma ma bừng tỉnh, bà ta quay người bỏ chạy thục mạng, vấp ngã mấy lần cũng không dám dừng lại. Đám người còn lại cũng như được đại xá, cuống cuồng dìu gã bị thương, vứt cả gậy gộc mà chạy trối chết, tiếng la hét hoảng loạn vang vọng khắp khu rừng.
Chỉ trong chốc lát, căn lều lại trở về với sự yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại vệt máu trên vách tường và mùi máu tanh nồng trong không khí.
Thẩm Thục Vân đứng im, nhìn Cảnh Diên đang bình thản dùng một miếng vải lau sạch mảnh gỗ dính máu. Nàng không sợ hãi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc phức tạp. Nàng biết hắn không phải là một đứa trẻ tầm thường, nhưng nàng không ngờ sự tàn nhẫn và kỹ năng giết chóc đã ăn sâu vào xương tủy hắn từ khi còn nhỏ như vậy. Nanh vuốt của con sói, dù bị che giấu, vẫn luôn sắc bén và sẵn sàng vồ mồi.
Nàng bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. Cảnh Diên khẽ giật mình, nhưng không hề né tránh.
Sự việc hôm nay đã gióng lên một hồi chuông cảnh báo. Trương ma ma tuy đã bị dọa sợ, nhưng bí mật của nàng đã bị lộ. Bạch Thủy Trang không còn là nơi an toàn nữa.
Thẩm Thục Vân nhìn ra ngoài cửa, nơi khu rừng đang dần chìm vào bóng tối. Ánh mắt nàng trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
“Chúng ta phải rời khỏi đây.” Nàng nói, giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng quả quyết. “Không chỉ rời khỏi căn lều này, mà phải rời khỏi Bạch Thủy Trang. Ngay lập tức.”