Chương 9 : Bão Tố Giữa Đêm Tàn

Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy khu giả sơn. Tông Vi lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nàng đỡ lấy Cố Vân Thăng đang đứng chết lặng, toàn thân chàng lạnh ngắt.

“Mau… mau gọi người!” Giọng Cố Vân Thăng khàn đặc, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh đến đáng sợ. “Đừng động vào bất cứ thứ gì. Mau lên!”

Sự trấn tĩnh của chàng đã kéo Tông Vi ra khỏi cơn hoảng loạn. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh hét lên.

“CÓ NGƯỜI GIẾT NGƯỜI! MAU ĐẾN ĐÂY!”

Tiếng hét xé tan màn đêm tĩnh mịch của Cố phủ. Ngay lập tức, những tiếng bước chân dồn dập, tiếng la hét thất thanh và ánh đèn lồng từ khắp các ngả đổ về khu giả sơn, biến nơi vốn hò hẹn lãng mạn thành một sân khấu hỗn loạn và kinh hoàng.

Những người hầu khi nhìn thấy thi thể của Nhậm Nguyệt Kiều đều sợ hãi hét lên, có người yếu bóng vía còn ngất xỉu tại chỗ. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một bóng người lảo đảo chạy đến, mái tóc rối bù, y phục xộc xệch. Là Cảnh thị.

Bà ta nhìn thấy vũng máu trên đất, nhìn thấy người cháu gái yêu quý nằm bất động với đôi mắt mở to đầy kinh hoàng, một tiếng hét thảm thiết, đau đớn đến tột cùng bật ra từ cổ họng bà ta.

“Nguyệt Kiều! Con ơi! Nguyệt Kiều của ta!”

Bà ta điên cuồng lao đến, định ôm lấy thi thể, nhưng rồi ánh mắt bà ta dừng lại trên người Cố Vân Thăng, người duy nhất đứng gần đó. Sự đau thương tột cùng trong mắt bà ta nhanh chóng chuyển thành sự căm hận điên cuồng.

“Là ngươi!” Bà ta chỉ thẳng vào mặt Cố Vân Thăng, giọng nói sắc lẻm như dao. “Chính là ngươi đã giết nó! Đồ súc sinh!”

Cảnh thị lao vào Cố Vân Thăng như một con thú bị thương, móng tay sắc nhọn cào cấu, miệng không ngừng chửi rủa. “Ngươi ghét nó vì ta yêu thương nó hơn ngươi! Ngươi ghét nó vì nó xinh đẹp, hoạt bát hơn vợ ngươi! Ngươi đã giết nó! Chính ngươi đã giết nó!”

“Mẹ! Xin người bình tĩnh!” Tông Vi vội vàng lao đến, dang tay che chắn cho Cố Vân Thăng, mặc cho những cú đánh của Cảnh thị trút lên người mình. “Phu quân không làm chuyện đó! Có người đã ra tay ám sát, chúng con đều nhìn thấy!”

“Nhìn thấy? Hai đứa chúng bay là một giuộc!” Cảnh thị gào lên, hoàn toàn mất hết lý trí. “Chúng bay cấu kết với nhau để giết con bé! Trả Nguyệt Kiều lại cho ta!”

Sự náo loạn lên đến đỉnh điểm khi Cố Các lão xuất hiện. Gương mặt ông lạnh như tiền, không một chút biểu cảm. Ông chỉ liếc nhìn thi thể của Nhậm Nguyệt Kiều, rồi lại nhìn Cảnh thị đang trong cơn điên loạn, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền vang lên.

“Đủ rồi! Còn ra thể thống gì nữa!”

Ông ra lệnh: “Phong tỏa hiện trường! Không ai được phép lại gần! Hồng quản gia, lập tức đi báo quan, mời người của Đại Lý Tự đến!”

Sự xuất hiện của Cố Các lão như một gáo nước lạnh dội vào đám đông, mọi tiếng ồn ào lập tức im bặt. Cảnh thị cũng ngừng gào khóc, nhưng vẫn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn vợ chồng Cố Vân Thăng.

Chẳng bao lâu sau, các quan sai của Đại Lý Tự đã có mặt. Họ bắt đầu khám nghiệm hiện trường, ghi chép lời khai. Cố Vân Thăng, với tư cách là người có mặt đầu tiên, bị thẩm vấn ngay tại chỗ.

“Cố công tử, phiền ngài kể lại toàn bộ sự việc.” Một vị quan viên vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.

Cố Vân Thăng bình tĩnh kể lại việc mình nhận được thư hẹn, đến nơi thì Nhậm Nguyệt Kiều định nói điều gì đó, rồi một bóng đen đột ngột xuất hiện và ra tay giết người.

“Bóng đen?” Vị quan viên nhíu mày. “Công tử có nhìn rõ mặt mũi hung thủ không? Kẻ đó cao hay thấp, mập hay ốm?”

“Trời quá tối, hắn ra tay lại quá nhanh, ta không thể nhìn rõ.”

Lời khai của chàng nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng trong tai những người điều tra, nó lại giống như một câu chuyện được bịa ra để thoái thác trách nhiệm. Không ai nhìn thấy bóng đen, chỉ có chàng và vợ chàng.

Lúc này, Cảnh thị lại lên tiếng, giọng nói khàn đặc vì khóc. “Quan đại nhân, chính nó đã giết Nguyệt Kiều! Nguyệt Kiều hẹn nó ra đây là để vạch trần âm mưu của nó và vợ nó. Nó sợ bại lộ nên đã ra tay giết người diệt khẩu!”

“Phu nhân, xin bà nói năng cẩn trọng.” Vị quan viên nhắc nhở, nhưng rõ ràng lời nói của Cảnh thị đã gieo vào lòng họ một sự nghi ngờ lớn.

Sau khi khám nghiệm tử thi, pháp y kết luận Nhậm Nguyệt Kiều chết vì một nhát dao sắc bén cắt đứt động mạch cổ, thủ pháp vô cùng tàn nhẫn và chuyên nghiệp. Hung khí không được tìm thấy tại hiện trường. Nhưng điều quan trọng hơn, pháp y còn phát hiện ra một sự thật kinh người khác.

“Bẩm Các lão, bẩm các vị đại nhân, nạn nhân… đã có thai hơn một tháng.”

“CÁI GÌ?” Cảnh thị lại một lần nữa gào lên, rồi bà ta ngất lịm đi.

Tin tức này như một quả bom nổ tung giữa Cố phủ. Nhậm Nguyệt Kiều chưa xuất giá, lại có thai? Đứa bé là của ai? Mọi ánh mắt nghi hoặc lại một lần nữa đổ dồn về phía Cố Vân Thăng. Chàng là biểu ca thân thiết, lại gặp riêng nàng ta vào ban đêm. Động cơ giết người dường như càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Cuộc thẩm vấn kéo dài đến gần sáng. Cuối cùng, vị quan viên chắp tay nói với Cố Các lão.

“Các lão, vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ. Cố công tử là nhân chứng quan trọng nhất, cũng là người bị tình nghi lớn nhất. Trước khi có kết quả điều tra rõ ràng, phiền công tử tạm thời ở lại trong phủ, không được tự ý rời đi, để tiện cho việc triệu tập thẩm vấn.”

Đây chẳng khác nào một lệnh giam lỏng.

Cảnh thị sau khi tỉnh lại, được người dìu về Phùng Ý Viên, miệng vẫn không ngừng nguyền rủa hai vợ chồng Tông Vi. Cố Các lão thì im lặng trở về thư phòng, không ai biết ông đang nghĩ gì.

Chỉ còn lại Tông Vi và Cố Vân Thăng đứng giữa sân viện lạnh lẽo. Sương đêm thấm ướt vai áo nàng, nhưng nàng không cảm thấy lạnh. Nàng nhìn chàng, gương mặt vẫn bình thản nhưng trong đôi mắt đã hằn lên những vệt máu vì mệt mỏi.

“Chàng tin ta chứ?” Cố Vân Thăng đột nhiên hỏi, giọng nói có chút khàn.

“Ta tin chàng.” Tông Vi không chút do dự. “Dù cả thế gian này không tin chàng, ta vẫn tin chàng.”

Nàng bước đến, nắm lấy bàn tay lạnh giá của chàng. Con đường phía trước đầy rẫy chông gai, nhưng ít nhất, họ vẫn còn có nhau. Cuộc chiến minh oan cho Cố Vân Thăng, giờ mới chính thức bắt đầu.




LIÊN HỆ ADMIN