Chương 10 : Ván Cờ Trong Song Sắt

Tri Ý Viên, nơi vốn thanh tịnh và an yên nhất Cố phủ, giờ đây đã biến thành một nhà giam không song sắt. Bên ngoài cổng viện, hai thị vệ của Cố Các lão đứng canh gác ngày đêm, vẻ mặt lạnh lùng, không cho phép bất cứ ai tự ý ra vào. Mọi đồ ăn thức uống đều được kiểm tra nghiêm ngặt trước khi đưa vào. Những hạ nhân trong phủ khi đi ngang qua đều vội vã cúi đầu, ánh mắt không giấu được sự tò mò và sợ hãi, những lời xì xào bàn tán như những mũi kim vô hình đâm vào sự im lặng nơi đây.

Trong phòng, Tông Vi đang cẩn thận thay băng trên tay cho Cố Vân Thăng. Vết thương của chàng đã bắt đầu khép miệng, nhưng vẫn còn rất đáng sợ. Nàng làm mọi thứ nhẹ nhàng, tập trung, dường như không bị ảnh hưởng bởi không khí căng thẳng bên ngoài.

“Nàng không sợ sao?” Cố Vân Thăng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn sâu vào nàng. Chàng không sợ bị điều tra, nhưng chàng lo cho nàng và đứa con trong bụng.

“Sợ chứ.” Tông Vi ngẩng lên, mỉm cười cay đắng. “Ta sợ chàng bị oan. Sợ những nỗ lực của chúng ta đổ sông đổ bể. Nhưng sợ hãi không giải quyết được vấn đề. Chúng ta không thể ngồi đây chờ đợi Đại Lý Tự ban cho sự trong sạch.”

Nàng thắt lại nút băng cuối cùng. “Họ đã có sẵn câu trả lời trong đầu rồi. Chàng là người duy nhất ở hiện trường, lại thêm lời vu cáo của mẹ… của Cảnh phu nhân. Chúng ta phải tự tìm ra hung thủ.”

Cố Vân Thăng gật đầu, trong mắt ánh lên sự tán thành. Sự quyết đoán và mạnh mẽ của nàng khiến chàng vừa nể phục vừa đau lòng. Nàng đáng lẽ phải được sống một cuộc đời vô tư, không phải gánh vác những trọng trách nặng nề này.

“Vậy… chúng ta bắt đầu từ đâu?” Chàng hỏi, hoàn toàn tin tưởng vào sự sắp đặt của nàng.

Tông Vi bắt đầu phân tích, giọng nói trầm và rõ ràng. “Hung thủ ra tay chuyên nghiệp, hẳn là một sát thủ được thuê. Tìm ra hắn lúc này gần như không thể. Điều chúng ta cần tìm là kẻ chủ mưu, kẻ đã thuê hắn.”

Nàng giơ một ngón tay lên. “Đầu tiên, Nhị phu nhân Tiêu thị. Bà ta luôn muốn tranh giành quyền lực với trưởng phòng. Cái chết của Nhậm Nguyệt Kiều và việc chàng bị tình nghi sẽ khiến trưởng phòng chúng ta lao đao, đó là điều bà ta mong muốn nhất.”

“Thứ hai,” Nàng giơ ngón thứ hai. “Nha hoàn Thượng Trân. Nhậm Nguyệt Kiều từng muốn mượn tay ta để trừ khử cô ta. Có khả năng nào cô ta cảm thấy bị uy hiếp nên đã ra tay trước không? Mối quan hệ giữa cô ta và chàng cũng rất đáng ngờ.”

Nghe Tông Vi nhắc đến Thượng Trân, Cố Vân Thăng khẽ nhíu mày nhưng không phản bác. Nàng nói có lý.

“Chúng ta đang bị giám sát, không thể tự mình hành động.” Tông Vi nhìn Vãn Chi đang đứng hầu bên cạnh. “Vãn Chi, ta cần muội giúp một việc. Từ hôm nay, muội hãy tìm cách quan sát động tĩnh của người bên Nhị phòng và cả Thượng Trân. Không cần tiếp cận, chỉ cần nghe ngóng xem họ đã gặp ai, nói chuyện gì, có hành động gì bất thường không. Nhớ, phải thật cẩn thận.”

“Nô tỳ tuân lệnh!” Vãn Chi trịnh trọng đáp.

“Chỉ dựa vào chúng ta thì không đủ.” Tông Vi nói tiếp, ánh mắt nhìn xa xăm. “Chúng ta cần sự giúp đỡ từ bên ngoài.”

Nàng gọi Hoàng ma ma đến, đưa cho bà một giỏ đồ trống rỗng. “Ma ma, người về Tông gia một chuyến, nói với mẹ con là con đột nhiên thèm món bánh quế hoa ở quê, nhờ bà làm giúp một ít mang qua đây.”

Hoàng ma ma lập tức hiểu ý. Đây là cái cớ để ra khỏi phủ. Tông Vi nhanh chóng viết vài chữ lên một mảnh giấy nhỏ, vo lại rồi khéo léo nhét vào khe hở dưới đáy giỏ. Dòng chữ rất đơn giản: “Trăng lạnh, thợ săn sa bẫy, sói trong nhà.”

Tại Thanh Tùng Cư, Tuỳ Phưởng đang ung dung thưởng trà dưới giàn hoa. Vẻ ngoài vẫn là một công tử phóng đãng, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, khó dò. Một thuộc hạ lặng lẽ đến, dâng lên mảnh giấy nhỏ nhàu nát.

Tuỳ Phưởng mở ra xem, nụ cười trên môi lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lẽo chết người.

“Sói trong nhà…” Chàng lẩm bẩm, ngón tay siết chặt mảnh giấy. “Dám động đến người của ta, thật to gan!”

“Người đâu!” Chàng gọi. “Lập tức điều tra cho ta quan viên nào của Đại Lý Tự đang thụ lý vụ án ở Cố phủ. Tìm hiểu tất cả những nơi Nhậm Nguyệt Kiều đã đến, những người đã gặp trong nửa tháng gần đây. Đặc biệt,” Chàng nhấn mạnh, “Để mắt đến tất cả người của Nhị phòng Cố gia. Ta muốn biết từng hành động của chúng.”

Vẻ lười biếng biến mất, chỉ còn lại sát khí của một con mãnh thú. Tông Vi đã gặp nguy hiểm, chàng không thể ngồi yên.

Tối hôm đó, khi Tông Vi đang xem lại những ghi chép về các mối quan hệ trong Cố phủ, Vãn Chi lén lút trở về, vẻ mặt đầy căng thẳng.

“Thiếu phu nhân, nô tỳ có phát hiện.” Vãn Chi hạ giọng, ghé sát vào tai Tông Vi. “Nô tỳ thấy nha hoàn thân cận của Nhị phu nhân, con bé tên A Xảo, đã lén lút đến phòng của Thượng Trân ở sân sau.”

Tông Vi lập tức ngẩng đầu. “Chúng đã làm gì?”

“Họ không ở lại lâu. A Xảo chỉ đưa cho Thượng Trân một chiếc hộp gỗ nhỏ, Thượng Trân nhận lấy rồi nhanh chóng cất đi, sau đó A Xảo liền rời khỏi. Cả hai đều rất cảnh giác.”

Một tia sáng loé lên trong đầu Tông Vi. Nhị phu nhân và Thượng Trân. Hai người tưởng chừng không hề liên quan lại có mối liên hệ bí mật. Chén yến sào có độc hôm trước cũng do Thượng Trân phụ trách chuẩn bị. Cái chết của Nhậm Nguyệt Kiều, người luôn coi Thượng Trân là cái gai trong mắt… Mọi manh mối dường như đang dần chụm lại.

Chiếc hộp gỗ đó chứa cái gì? Là tiền bạc để bịt miệng, hay là một loại thuốc độc khác?

Tông Vi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía sân sau, nơi ở của các nha hoàn. Màn đêm dày đặc, nhưng nàng biết, trong bóng tối đó, có những con sói đội lốt cừu đang ẩn nấp, sẵn sàng vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Ván cờ này, nàng đã tìm ra được quân cờ đầu tiên để di chuyển.

 




LIÊN HỆ ADMIN