Chương 9 : Hy Vọng Nơi Trấn Quốc Công Phủ
Sau khi trừng trị Thẩm Thủy Dao, Thẩm Lăng Yên biết rằng đây mới chỉ là một đòn cảnh cáo. Gốc rễ của mọi tai ương trong Thẩm gia chính là Vu Hương Mai, và xa hơn nữa, là những thế lực trong cung đang nhắm vào Thẩm gia và Trấn Quốc Công phủ. Muốn chặt đứt gốc rễ đó, cô cần phải mạnh hơn, và quan trọng nhất, cô cần phải cứu được những người thân yêu nhất của mình.
Người cô nghĩ đến đầu tiên chính là mẹ ruột, Lâm Ngữ Yên.
Kiếp trước, sau khi mẹ cô hôn mê suốt chín năm, ngoại công đã đưa bà đi khắp nơi tìm thầy chữa thuốc nhưng đều vô vọng. Cuối cùng, một năm sau kể từ thời điểm này, cơ thể bà suy kiệt và qua đời. Cái chết của mẹ đã giáng một đòn chí mạng vào Trấn Quốc Công phủ. Ngoại bà vì quá đau buồn mà lâm bệnh rồi cũng đi theo, còn ngoại công, vị tướng quân cả đời anh dũng, cũng già đi trông thấy, tinh thần suy sụp. Cả một gia tộc ngoại công hùng mạnh cứ thế mà lụi tàn, tạo điều kiện cho Sở Vân Trạch dễ dàng thâu tóm binh quyền.
Kiếp này, với y thuật và kiến thức của cả hai đời, cô nhất định phải cứu được mẹ.
Sáng hôm sau, Lăng Yên mang theo hòm thuốc được chuẩn bị kỹ lưỡng, đích thân đến Trấn Quốc Công phủ.
Trái ngược với sự uy nghiêm vốn có, Trấn Quốc Công phủ giờ đây bao trùm trong một không khí tĩnh lặng đến đau lòng. Vừa bước qua cổng, Lăng Yên đã thấy ngoại công của mình – Trấn Quốc Công Lâm Khiếu, một lão tướng từng hô phong hoán vũ trên chiến trường – đang ngồi lặng lẽ trên bậc thềm đá. Lưng ông còng xuống, mái tóc bạc trắng, đôi mắt từng sáng như đuốc giờ đây đục ngầu, chứa đầy vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng.
Nhìn thấy cảnh đó, tim Lăng Yên như bị ai đó bóp nghẹt. Cô vội bước tới, quỳ xuống trước mặt ông.
“Ngoại công, Yên nhi bất hiếu, đã lâu không đến thăm người.”
Trấn Quốc Công giật mình, thấy cháu gái thì vội vàng đỡ cô dậy, giọng nói khàn khàn: “Yên nhi… sao con lại đến đây? Mau đứng lên, quỳ làm gì chứ?”
“Ngoại công, mẹ con đâu rồi ạ?”
Nghe đến con gái, ánh sáng trong mắt Trấn Quốc Công vụt tắt. Ông thở dài một tiếng nặng nề: “Vẫn vậy thôi con ạ. Ngoại công vô dụng, đi khắp nơi mà vẫn không cứu được mẹ con…”
Nhìn vẻ mặt xám xịt của ông, Lăng Yên biết ông đã mất hết hy vọng. Cô nắm lấy bàn tay gầy guộc, đầy vết chai của ông, giọng nói kiên định: “Ngoại công, người hãy tin con một lần. Con có cách cứu mẹ!”
Trấn Quốc Công ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy hoài nghi. “Yên nhi, con đừng an ủi ngoại công nữa. Ngay cả các thái y giỏi nhất cũng đã bó tay rồi…”
“Không phải là an ủi!” Lăng Yên mở hòm thuốc của mình ra. Bên trong là hàng chục cây kim châm bằng bạc với đủ loại kích cỡ, cùng vô số loại thảo dược quý hiếm tỏa ra mùi hương đặc trưng. “Con từ nhỏ đã theo y tiên học y, những năm qua ở chiến trường cũng chưa từng bỏ bê. Gần đây con may mắn có được một y thư cổ thất truyền, đã nghiên cứu ra phương pháp mới. Xin ngoại công hãy cho con thử một lần!”
Sự tự tin và kiến thức toát ra từ lời nói của cô khiến Trấn Quốc-Công có chút dao động. Thôi thì, đã đến nước này, còn gì để mất nữa đâu. Ông gật đầu, dẫn cô vào gian phòng trong cùng.
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc bắc, không khí nặng nề như có đá đè. Trên giường là một người phụ nữ gầy gò, hai má hóp lại, da dẻ vàng vọt. Đó chính là mẹ cô, Lâm Ngữ Yên, người từng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Nhìn thấy mẹ trong bộ dạng này, lòng Lăng Yên đau như cắt, sự căm hận đối với mẹ con Vu Hương Mai lại càng thêm sâu sắc.
Bên cạnh giường, một lão bà tóc bạc trắng đang ngồi, lặng lẽ lau tay cho người trên giường. Đó là ngoại bà của cô. Thấy Lăng Yên vào, bà chỉ ngước lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống, không nói một lời, trong mắt là một nỗi bi thương không đáy.
“Ngoại bà của con,” Trấn Quốc Công khẽ nói, “từ khi mẹ con bị bệnh, bà ấy đã không muốn gặp ai nữa. Con đừng trách bà ấy.”
Lăng Yên gật đầu, cô hiểu. Cô không lãng phí thời gian, lập tức tiến đến xem mạch cho mẹ. Mạch của bà vô cùng yếu ớt, hỗn loạn, nhiều kinh mạch quan trọng đã bị tắc nghẽn hoàn toàn. Đây là triệu chứng điển hình của việc trúng độc mãn tính trong thời gian dài.
Cô lấy ra những cây ngân châm dài nhất, vận nội lực vào đầu ngón tay, nhanh mà chuẩn xác đâm vào các huyệt vị trên người mẹ. Thủ pháp của cô vừa nhanh nhẹn, vừa điêu luyện, khiến Trấn Quốc Công đứng bên cạnh cũng phải kinh ngạc. Theo từng cây châm được rút ra, Lăng Yên lại dùng một loại thuốc mỡ đặc biệt xoa bóp lên huyệt vị, giúp đả thông kinh mạch.
Nửa canh giờ sau, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra. Đôi chân của Lâm Ngữ Yên, vốn dĩ có màu xanh tím vì máu không lưu thông, giờ đây đang dần dần hồng hào trở lại!
“Có… có hiệu quả rồi!” Trấn Quốc Công run rẩy kêu lên, ông kích động đến mức chạy ra cửa gọi lớn. “Bà nó ơi! Mau ra đây mà xem! Ngữ Yên có hy vọng rồi!”
Lão bà ở ngoài phòng nghe thấy, thân thể khẽ run lên, nhưng vẫn không bước ra. Bà đã nghe những lời hy vọng này quá nhiều lần rồi.
Lăng Yên không dừng lại, cô tiếp tục châm cứu, rồi lại tự mình đi sắc một thang thuốc theo phương pháp bí truyền. Mùi thuốc thơm ngát lan tỏa khắp phòng. Cô cẩn thận mớm từng thìa thuốc cho mẹ, rồi đưa phương thuốc cho ngoại công.
“Ngoại công, từ nay mỗi ngày sắc cho mẹ một thang thuốc này. Bảy ngày sau con sẽ lại đến châm cứu. Mẹ nhất định sẽ tỉnh lại.”
Trao lại hy vọng cho ngoại công, Lăng Yên rời khỏi phủ. Cô biết con đường phía trước còn rất dài.
…
Cùng lúc đó, tại một nơi bí mật khác trong kinh thành.
Sở Vân Chiêu đang ngồi trong một căn phòng tối, tay cầm một tờ mật báo. Ánh nến leo lét chiếu lên nửa khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lùng của anh.
“Công tử,” một hắc y nhân quỳ dưới đất, “đã điều tra rõ. Người cứu người đêm đó chính là đích trưởng nữ của Thẩm tướng quân, Thẩm Lăng Yên.”
Sở Vân Chiêu khẽ nhíu mày. Thẩm Lăng Yên? Cái tên này, anh dường như đã từng nghe ở đâu đó trong ký ức mơ hồ thời thơ ấu.
“Thẩm Lăng Yên từ nhỏ theo cha chinh chiến, võ nghệ cao cường. Gần đây bị trúng tên độc ở biên cương, vừa mới hồi kinh không lâu,” hắc y nhân tiếp tục báo cáo. “Có một điểm rất lạ, theo tin tức, từ sau khi tỉnh lại, tính tình của Thẩm tiểu thư thay đổi rất nhiều, trở nên quyết đoán và sắc sảo hơn, không giống với lời đồn trước kia.”
Sở Vân Chiêu đặt mật báo xuống bàn. Một nữ tướng quân? Không phải một y nữ bình thường? Lời nói dối của cô ta quả nhiên không hề đơn giản. “Sư muội” ư? Nực cười.
Sự xuất hiện của cô quá đúng lúc, mục đích của cô quá mơ hồ. Cô rốt cuộc muốn gì ở anh?
Anh nhớ lại đôi mắt phượng trong veo mà kiên định của cô, nhớ lại lúc cô không chút do dự uống cạn bát thuốc đắng, nhớ lại vẻ lo lắng không hề giả tạo khi cô muốn xem vết thương ở chân cho anh. Cô là địch hay là bạn?
“Tiếp tục theo dõi,” giọng Sở Vân Chiêu lạnh đi. “Ta muốn biết tất cả mọi thứ về cô ta, đặc biệt là những chuyện cô ta làm sau khi hồi kinh. Bất cứ hành động nào, dù là nhỏ nhất, cũng phải báo lại cho ta.”
“Vâng, công tử!”
Bóng đen biến mất, chỉ còn lại Sở Vân Chiêu ngồi một mình trong bóng tối. Thẩm Lăng Yên, dù cô là ai, có mục đích gì, anh cũng sẽ không để mình rơi vào bị động. Trò chơi mèo vờn chuột này, anh muốn xem, ai mới là kẻ đi săn thực sự.