Chương 8 : Chiến Dịch Tiếp Thị Đầu Tiên

Cầm ba mươi đồng Chu Bắc Ký đưa, Miêu Tú Tú cảm nhận được sức nặng của nó, không chỉ là sức nặng của tiền bạc, mà còn là sức nặng của sự tin tưởng. Đây là viên gạch đầu tiên cho sự nghiệp của cô, và cô quyết tâm sẽ không để người “nhà đầu tư” duy nhất của mình phải thất vọng.

Ngày hôm sau, cô lại có mặt ở cửa hàng bách hóa tổng hợp, nhưng lần này, mục tiêu của cô đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô đi thẳng đến quầy vải, nơi có những súc vải bông mềm mại dành cho trẻ em. Con mắt nhà nghề của Diêu Già quét một lượt. Cô bỏ qua những loại vải thô cứng, màu sắc xỉn tối. Bàn tay cô lướt nhẹ trên từng mặt vải, cảm nhận độ mềm, độ co giãn và sự thoáng khí.

“Cô bán hàng, cho cháu xem súc vải bông hoa nhí màu vàng kem kia,” cô chỉ tay. “Và cả súc vải kẻ sọc xanh biển này nữa.”

Cô chọn những màu sắc tươi sáng, họa tiết đáng yêu nhưng không quá lòe loẹt – những hình in hoa nhỏ li ti, những đường kẻ sọc đơn giản, hay hình những chú gấu nhỏ xinh xắn. Đây đều là những mẫu mã mà cửa hàng có, nhưng qua con mắt thẩm mỹ của cô, chúng sẽ được phối hợp để trở nên khác biệt. Cô tính toán chi li, mua mỗi loại một ít, đủ để may vài bộ quần áo mẫu cho cả bé trai và bé gái, cùng với chỉ màu, những chiếc cúc nhỏ xinh hình nấm, hình bông hoa và vài mét ren trắng mềm mại để trang trí.

Trở về nhà, căn phòng nhỏ lại một lần nữa biến thành xưởng may. Nhưng lần này, không khí không còn là sự thử thách, mà là sự hưng phấn của sáng tạo. Tiếng máy may “rì rầm” vang lên, đều đặn và vui tai. Dưới bàn tay khéo léo của cô, những mảnh vải bình thường dần dần thành hình.

Sản phẩm đầu tiên là một chiếc váy liền bé gái. Cô chọn nền vải vàng kem hoa nhí, thiết kế cổ sen viền ren trắng, tay áo phồng nhẹ và một chiếc nơ nhỏ xinh đính trước ngực. Chiếc váy không quá cầu kỳ, nhưng từng chi tiết đều toát lên vẻ tinh tế và đáng yêu, khác hẳn những bộ quần áo trẻ em đơn điệu, cứng nhắc đang bán ngoài cửa hàng.

Tiếp theo là một bộ đồ cho bé trai gồm áo sơ mi kẻ sọc xanh biển và quần short màu trắng. Chiếc áo được may cổ đức chỉn chu, có một chiếc túi nhỏ trước ngực. Quần short được may cạp chun co giãn thoải mái. Trông đơn giản nhưng khi kết hợp lại, nó tạo ra một vẻ ngoài vừa năng động, vừa lịch sự cho các cậu bé.

Cô may tổng cộng bốn bộ mẫu, hai cho bé trai và hai cho bé gái, mỗi bộ một kiểu dáng khác nhau một chút. Cô treo chúng ngay ngắn trên một sợi dây giăng ngang phòng. Nhìn thành quả của mình, cô mỉm cười hài lòng. Sản phẩm đã có, giờ là lúc “tiếp thị”.

Cô không có ý định đi rao hàng từng nhà. Cách đó vừa mất thời gian, vừa không hiệu quả. Cô cần một “người mẫu sống” và một “đại sứ thương hiệu” tự nguyện. Và người đó không ai thích hợp hơn chị Lý. Chị Lý có một cô con gái nhỏ tên là Bé Bông, khoảng chừng năm tuổi, rất xinh xắn và đáng yêu.

Buổi chiều, cô cẩn thận gói chiếc váy hoa nhí màu vàng kem vào một tờ giấy báo sạch, rồi mang sang nhà chị Lý.

Lúc này, chị Lý đang chuẩn bị bữa tối, Bé Bông đang ngồi chơi ngoài hiên. Thấy Tú Tú đến, chị Lý vui vẻ lau tay vào tạp dề, ra đón: “Tú Tú à, qua chơi đấy hả em?”

“Dạ, em qua thăm chị và bé Bông,” Tú Tú mỉm cười, đưa gói quà ra. “Chị ơi, em mới tập may được chiếc váy nhỏ này. Em không có người mẫu, nên may tặng bé Bông mặc thử xem có vừa không, chị xem giúp em tay nghề có được không ạ.”

Chị Lý ngạc nhiên mở gói quà ra. Khi chiếc váy xinh xắn hiện ra, đôi mắt chị sáng lên. “Trời ơi! Đẹp quá Tú Tú ơi!” Chị cầm chiếc váy lên ngắm nghía, không giấu được vẻ kinh ngạc và yêu thích. “Vải này mềm thế. Đường may này, thẳng tắp. Cái cổ sen này, cái nơ này… Khéo quá đi mất! Em nói em mới tập may mà chị không tin đâu.”

“Em may thử thôi ạ, chị cho bé Bông mặc xem có vừa không.”

Chị Lý vội vàng gọi con gái vào. “Bông ơi, vào đây mẹ cho con xem cái này này!”

Bé Bông chạy vào, nhìn thấy chiếc váy mới thì reo lên sung sướng. Cô bé được mẹ cho mặc thử ngay lập tức. Chiếc váy vừa như in, màu vàng kem tôn lên làn da trắng hồng của cô bé. Với chiếc váy mới, Bé Bông trông như một cô công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích.

“Đẹp quá! Cảm ơn cô Tú Tú ạ!” Bé Bông xoay một vòng, tà váy xòe nhẹ, trông vô cùng đáng yêu.

Chị Lý ngắm con gái, miệng cười không khép lại được. “Cảm ơn em nhiều lắm Tú Tú. Chiếc váy này mà ra cửa hàng bách hóa phải đắt lắm đấy. Em khéo tay quá, sau này chị phải đặt em may cho cả nhà mới được.”

“Dạ, khi nào chị cần cứ nói em,” Tú Tú cười đáp. Mục đích của cô đã đạt được.

Quả nhiên, chiều hôm đó, khi Bé Bông mặc chiếc váy mới ra sân chơi chung, cô bé ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Lũ trẻ con xúm lại trầm trồ, còn các bà mẹ thì không thể rời mắt.

“Chị Lý ơi, váy của bé Bông đẹp thế! Chị mua ở đâu vậy?” Một người phụ nữ hỏi.

“Nhìn vải ngoại nhập xịn sò ghê,” một người khác tấm tắc.

Chị Lý, trong lòng nở hoa, tự hào tuyên bố: “Mua đâu mà mua! Là cô Tú Tú, vợ cậu Chu Bắc Ký nhà ở cuối dãy ấy, tự tay may tặng cho nhà tôi đấy. Con bé khéo tay lắm, may còn đẹp hơn cả ngoài tiệm.”

“Cái gì? Cô Tú Tú á?” Mọi người đều ngạc nhiên. Hình ảnh cô vợ quê mùa, lầm lũi của Chu Bắc Ký dường như không hề ăn nhập với chiếc váy xinh đẹp này.

“Đúng vậy đấy. Con bé dạo này khác lắm, vừa xinh ra vừa đảm đang. Nghe nói còn đang định nhận may quần áo cho trẻ con trong khu mình đấy. Giá cả phải chăng mà mẫu mã thì các chị thấy rồi đấy, đẹp mê li,” chị Lý không tiếc lời quảng cáo giúp.

Một hòn đá ném ra, khuấy động cả mặt hồ yên tĩnh. Câu chuyện về tài năng may vá của Miêu Tú Tú nhanh chóng lan truyền khắp khu tập thể. Từ sự tò mò, các bà mẹ bắt đầu tin tưởng. Quần áo cho con là thứ thiết thực nhất, ai cũng muốn con mình được mặc đẹp mà lại tiết kiệm.

Tối hôm đó, khi Tú Tú đang dọn dẹp lại “xưởng may” của mình, có tiếng gõ cửa. Cô ra mở cửa và thấy hai người phụ nữ đang đứng ngoài, trên tay là những súc vải.

“Chào cô Tú Tú,” một người lên tiếng, có chút ngập ngừng. “Chúng tôi nghe chị Lý nói… cô có nhận may quần áo cho trẻ con phải không? Chúng tôi muốn nhờ cô may cho các cháu mấy bộ.”

Miêu Tú Tú nhìn họ, rồi nhìn những súc vải trên tay họ, một nụ cười rạng rỡ hiện lên. Những vị khách đầu tiên đã đến. “Chiến dịch tiếp thị” đầu tiên của cô đã thành công vang dội.




LIÊN HỆ ADMIN