Chương 6 : Âm Mưu Nơi Công Trường
Tin đồn “yêu quái” không những không hạ gục được gia đình nhỏ của Giang Mãn Nguyệt mà ngược lại, còn trở thành một đòn bẩy bất ngờ. “Thần đồng may mắn” đã trở thành biệt danh mới của Mãn Nguyệt. Người ta tin rằng, mua một món đồ từ sạp hàng của Tô Tử Quân, được cô bé Mãn Nguyệt chạm tay vào, sẽ mang lại vận may. Dù là một niềm tin có phần mê tín, nhưng trong cái thời buổi mà cuộc sống còn nhiều khó khăn, ai cũng mong muốn có thêm một chút may mắn cho mình. Sạp quần áo của Tô Tử Quân vì thế mà lúc nào cũng đông khách, hàng hóa nhập về từ Buôn Ma Thuột chẳng mấy chốc đã bán gần hết.
Một buổi tối, sau khi dọn hàng về, cả gia đình quây quần bên chiếc bàn gỗ nhỏ dưới ánh đèn vàng ấm áp. Tô Tử Quân cẩn thận lấy chiếc hộp sắt ra, đổ những đồng tiền lẻ, tiền chẵn lên bàn. Tiếng leng keng của những đồng xu va vào nhau nghe thật vui tai. Mãn Nguyệt và Nhị Nha cũng xúm lại, mắt sáng rực, giúp mẹ xếp tiền thành từng cọc ngay ngắn.
“Một ngàn… một ngàn hai trăm… một ngàn năm trăm ba mươi hai đồng!” Tô Tử Quân reo lên, giọng đầy xúc động.
Một ngàn năm trăm tệ! Con số này vượt xa mọi tưởng tượng của họ. Trừ đi tiền vốn, tiền xe cộ, tiền ăn uống, họ vẫn còn lãi ròng hơn một ngàn tệ. Số tiền này bằng gần nửa năm lương của Giang Mộc Ngôn quần quật ngoài công trường. Cả gia đình nhìn nhau, trong mắt ai cũng lấp lánh một niềm hạnh phúc và hy vọng.
Giang Mộc Ngôn nắm lấy tay vợ, giọng anh khàn đi: “Em vất vả quá rồi.”
Tô Tử Quân lắc đầu, mỉm cười rạng rỡ: “Không vất vả chút nào. Tự mình kiếm ra tiền, em thấy vui lắm. Mộc Ngôn này, hay là… chúng ta xây nhà đi anh.”
Ý nghĩ này đã nhen nhóm trong lòng cô từ lâu. Ngôi nhà mới xây mà họ đang ở thực chất chỉ là một căn nhà cấp bốn đơn sơ, tường trát vội, nền xi măng. Cô mơ về một ngôi nhà hai tầng khang trang, có phòng riêng cho các con, có sân để trồng hoa.
Giang Mộc Ngôn cũng khát khao điều đó. Anh gật đầu lia lịa: “Được! Nhất định phải xây! Chúng ta sẽ xây một ngôi nhà đẹp nhất làng!”
Ngôi nhà mơ ước trở thành mục tiêu phấn đấu mới của cả gia đình. Nhưng họ không biết rằng, khi họ đang chìm đắm trong hạnh phúc, thì ở căn nhà cũ kỹ cách đó không xa, một âm mưu độc địa khác đang được nhen nhóm.
Triệu Đào không thể nuốt trôi cục tức này. Phá việc làm ăn không được, tung tin đồn xấu cũng không xong, bà ta càng nghĩ càng thấy căm hận. Sự thành công của nhà chú út như một cái tát trời giáng vào mặt bà ta, khiến bà ta cảm thấy mình thật thảm hại và thất bại. Lần này, bà ta quyết định phải ra một đòn chí mạng, nhắm thẳng vào trụ cột kinh tế chính của gia đình họ – công việc của Giang Mộc Ngôn.
Bà ta biết Giang Mộc Ngôn làm việc ở một công trường xây dựng lớn trong thị trấn. Nơi đó tiềm ẩn vô số rủi ro. Chỉ cần một sự cố nhỏ, một tai nạn không may, Giang Mộc Ngôn, với vai trò là một tổ trưởng, chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm.
Một đêm khuya, khi cả làng đã chìm vào giấc ngủ, một bóng đen lẻn ra khỏi nhà Triệu Đào, hướng về phía công trường xây dựng.
Trong khi đó, ở ngôi nhà nhỏ, Mãn Nguyệt bỗng giật mình tỉnh giấc. Cô lại có một giấc mơ, một giấc mơ rất thật từ kiếp trước. Cô mơ thấy bố mình mặt mày tái mét trở về, nói rằng ở công trường xảy ra tai nạn, một giàn giáo bị sập, may mắn không có ai thiệt mạng nhưng có người bị thương nặng. Bố cô, vì bị cho là thiếu trách nhiệm trong việc kiểm tra an toàn, đã bị sa thải và còn suýt phải bồi thường một khoản tiền lớn.
Mãn Nguyệt toát mồ hôi lạnh. Cô biết đây không phải là một giấc mơ đơn thuần, đây là ký ức, là điềm báo. Cô không thể nói thẳng với bố rằng có người sắp hãm hại ông. Không ai tin một đứa trẻ năm tuổi. Cô phải tìm một cách khác.
Sáng hôm sau, trước khi Giang Mộc Ngôn dắt xe đi làm, Mãn Nguyệt chạy ra ôm chầm lấy chân bố, mặt mày mếu máo.
“Bố ơi, bố đừng đi làm hôm nay được không ạ?”
Giang Mộc Ngôn ngạc nhiên, cúi xuống xoa đầu con gái: “Sao vậy con gái? Không đi làm thì lấy gì nuôi con và em?”
“Con… con có một giấc mơ xấu lắm,” Mãn Nguyệt ngước đôi mắt ngấn nước lên, “Con mơ thấy chỗ bố làm việc có một cái giàn cao lắm bị đổ, có người bị ngã đau lắm ạ. Bố ơi, bố đi làm phải cẩn thận nhé, nhớ kiểm tra mọi thứ thật kỹ ạ.”
Giang Mộc Ngôn bật cười, cho rằng con gái chỉ là trẻ con mơ linh tinh. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng thật sự của con, anh cũng không nỡ gạt đi. Anh dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, bố biết rồi. Bố sẽ cẩn thận. Con gái của bố ngoan quá.”
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng lời nói của con gái cứ văng vẳng bên tai Giang Mộc Ngôn suốt quãng đường đi làm. Anh tự nhủ, cẩn thận một chút cũng không thừa.
Đến công trường, thay vì bắt tay vào việc ngay như mọi khi, Giang Mộc Ngôn đi một vòng kiểm tra lại tất cả các khu vực thi công, đặc biệt là những giàn giáo cao tầng. Khi anh leo lên một giàn giáo ở tầng ba, nơi các công nhân sắp sửa trát vữa, một điều bất thường đập vào mắt anh. Một con ốc vít lớn dùng để cố định thanh ngang chính của giàn giáo trông có vẻ lỏng lẻo một cách kỳ lạ.
Anh tiến lại gần, dùng tay lay thử. Con ốc gần như rơi ra! Tim Giang Mộc Ngôn như ngừng đập. Nếu công nhân mang theo xi măng, gạch đá bước lên đây, toàn bộ giàn giáo chắc chắn sẽ sập. Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Lời cảnh báo của Mãn Nguyệt vang lên trong đầu anh. Đây không phải là sự cố, đây rõ ràng là có kẻ phá hoại!
Anh lập tức báo cáo sự việc cho ông quản lý công trường. Ông quản lý mặt biến sắc, vội vàng cho dừng mọi hoạt động và tiến hành kiểm tra toàn bộ công trường. Họ phát hiện thêm vài vị trí khác cũng có dấu hiệu bị phá hoại tương tự.
Không ai biết kẻ thủ ác là ai, nhưng sự cẩn thận và trách nhiệm của Giang Mộc Ngôn đã ngăn chặn một tai nạn thảm khốc. Thay vì bị khiển trách, anh lại được ông quản lý tuyên dương trước toàn thể công nhân vì tinh thần trách nhiệm cao.
Tối hôm đó, Giang Mộc Ngôn trở về nhà, kể lại câu chuyện cho cả gia đình. Anh nhìn Mãn Nguyệt với ánh mắt đầy kinh ngạc và biết ơn. Tô Tử Quân ôm chầm lấy con gái, lòng vừa sợ hãi vừa cảm kích. Bà nội thì chắp tay lẩm bẩm khấn vái, tin rằng đứa cháu gái của mình thực sự là một ngôi sao may mắn được trời phái xuống để bảo vệ gia đình này.
Vượt qua một kiếp nạn nữa, cả gia đình càng thêm gắn kết. Họ nhận ra rằng, chỉ dựa vào sức lao động chân tay thì quá bấp bênh và dễ bị hãm hại. Họ cần phải có một nền tảng vững chắc hơn.
“Hay là… chúng ta mua một mảnh đất đi,” Mãn Nguyệt lại “vô tình” lên tiếng trong bữa cơm, “Mua một mảnh đất ở mặt đường thị trấn, sau này mình xây nhà, tầng dưới mình mở cửa hàng bán quần áo, không cần phải đi chợ phiên nữa. Tầng trên mình ở. Như vậy vừa ổn định, vừa an toàn.”
Lời nói của một đứa trẻ năm tuổi, nhưng lại như một tia sáng rọi vào suy nghĩ của Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân. Đúng vậy! Một cửa hàng của riêng mình! Một ngôi nhà ở thị trấn! Đó là một kế hoạch táo bạo, một giấc mơ lớn lao, nhưng với số vốn họ đang có và sự đồng lòng của cả gia đình, giấc mơ đó hoàn toàn có thể trở thành hiện thực.
Âm mưu của Triệu Đào một lần nữa thất bại. Bà ta không biết rằng, mỗi một lần hãm hại của bà ta, lại chỉ càng khiến gia đình nhỏ bé kia thêm mạnh mẽ, và đẩy họ tiến nhanh hơn trên con đường đi đến thành công.