Chương 7 : Mảnh Đất Bị Lãng Quên
Gợi ý của Giang Mãn Nguyệt về việc mua đất ở thị trấn không chỉ là một ý tưởng thoáng qua, nó nhanh chóng trở thành một kế hoạch nghiêm túc được cả gia đình hưởng ứng nhiệt liệt. Giấc mơ về một ngôi nhà khang trang, một cửa hàng ổn định không còn là viễn cảnh xa vời. Với số vốn hơn một ngàn rưỡi tệ trong tay, Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết. Họ không còn là cặp vợ chồng nghèo khó, phải nhẫn nhịn sống dựa vào gia đình lớn, mà là những người đang tự tay xây dựng tương lai của chính mình.
Thế là, bên cạnh những ngày đi chợ phiên, họ bắt đầu dành thời gian lân la lên thị trấn để tìm đất. Nhưng thực tế nhanh chóng cho họ thấy, việc tìm được một mảnh đất ưng ý khó khăn hơn họ tưởng rất nhiều. Thị trấn Buôn Hồ tuy không lớn nhưng đất đai ở những vị trí mặt tiền, thuận lợi cho việc buôn bán, đều đã có chủ. Những mảnh còn lại thì hoặc là nằm trong hẻm sâu, xe cộ khó ra vào, hoặc là có giá trên trời, vượt xa khả năng của họ.
Họ còn gặp phải một tay “cò đất” có tiếng trong vùng, gã họ Mã, người ta thường gọi là Mã “lươn”. Gã có vẻ ngoài bặm trợn, lúc nào cũng dắt theo vài tên đàn em trông không đứng đắn. Nghe tin có người từ quê lên hỏi mua đất, Mã “lươn” lập tức tìm đến. Gã dẫn họ đi xem vài mảnh đất xấu xí, nằm ở những vị trí chẳng ai thèm ngó tới, nhưng lại hét một cái giá vô lý.
“Hai anh chị cứ yên tâm, đất ở đây là tôi bao hết. Mảnh này tuy hơi khuất một chút nhưng phong thủy tốt, làm ăn chắc chắn phất,” gã vỗ ngực, chỉ vào một mảnh đất méo mó, nằm ngay cạnh một bãi rác tự phát của thị trấn.
Giang Mộc Ngôn vốn hiền lành, nhưng không phải là kẻ ngốc. Anh lịch sự từ chối. Mã “lươn” lập tức thay đổi thái độ, giọng nói trở nên đe dọa: “Này anh bạn, ở cái đất thị trấn này, muốn mua đất mà không qua tay tôi thì khó lắm đấy. Suy nghĩ cho kỹ đi.”
Tô Tử Quân kéo tay chồng lùi lại. Cô biết không nên dây dưa với hạng người này. Chuyến đi tìm đất đầu tiên kết thúc trong sự thất vọng và một chút lo lắng.
Trong khi bố mẹ đang đau đầu vì chuyện đất đai, Mãn Nguyệt lại có những kế hoạch của riêng mình. Cô biết rõ, ở kiếp trước, ngay tại trung tâm thị trấn, có một ngôi nhà cổ bị bỏ hoang. Ngôi nhà đó có một mảnh sân rộng, nằm ngay ở ngã tư, một vị trí không thể đắc địa hơn. Người ta không dám mua nó vì một lời đồn ma ám vớ vẩn, rằng chủ cũ của ngôi nhà treo cổ tự vẫn, oan hồn vẫn còn lẩn quất. Mãn Nguyệt biết đó chỉ là tin đồn nhảm nhí. Sự thật là gia đình đó chuyển đi nơi khác sinh sống, muốn bán lại nhà nhưng bị một kẻ xấu tung tin đồn để ép giá. Cuối cùng, họ tức giận bỏ hoang luôn chứ không bán rẻ. Mảnh đất vàng đó đã bị lãng quên suốt nhiều năm.
Cô phải tìm cách để bố mẹ “vô tình” phát hiện ra nó.
Một ngày cuối tuần, Mãn Nguyệt nằng nặc đòi bố mẹ cho lên thị trấn chơi. Cô nói cô muốn xem rạp chiếu phim trông như thế nào. Đến thị trấn, trong khi bố mẹ đang đi hỏi thăm tin tức đất đai, cô bé cố tình chạy lung tung, rồi đột nhiên dừng lại trước ngôi nhà cổ bỏ hoang.
Ngôi nhà nằm im lìm sau một hàng rào sắt đã hoen gỉ, cánh cổng khóa chặt. Cỏ dại mọc um tùm che lấp cả lối đi. Trông nó có vẻ u ám và đáng sợ thật.
“Bố ơi, mẹ ơi! Lại đây xem này! Nhà này to quá!” Mãn Nguyệt reo lên, giọng đầy vẻ ngây thơ, hiếu kỳ.
Tô Tử Quân và Giang Mộc Ngôn đi tới. Nhìn thấy ngôi nhà, Tô Tử Quân cũng rùng mình. “Nhà hoang đấy con ạ, nghe nói có ma, mình đi chỗ khác đi.”
Mãn Nguyệt không sợ, cô bé chỉ vào khoảng sân rộng bên trong: “Nhưng mà sân rộng quá mẹ ơi! Mình mà có nhà này, con sẽ trồng một cây kẹo mút thật to ở đây!”
Câu nói trẻ con của cô bé khiến Giang Mộc Ngôn bật cười. Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, vị trí của mảnh đất này quá đẹp. Nó nằm ngay ngã tư đường lớn, người qua lại tấp nập. Nếu mở cửa hàng ở đây thì không còn gì bằng. Anh nhìn sang vợ, thấy trong mắt cô cũng có một tia tiếc nuối.
“Hay là… mình thử hỏi thăm xem sao?” Giang Mộc Ngôn nói.
Đúng lúc đó, một bà cụ bán nước chè gần đó lên tiếng: “Hai cô cậu định mua nhà này đấy à? Đừng dại, nhà này có ma đấy, không ai dám ở đâu.”
Lời đồn ma ám một lần nữa được khẳng định. Tô Tử Quân càng thêm sợ hãi, kéo tay chồng và con đi. Mãn Nguyệt biết không thể vội vàng, cô bé lém lỉnh nói: “Nhưng mà ma thì có sao đâu ạ? Bố mẹ bảo trên đời này không có ma mà. Chắc là do nhà cũ quá nên người ta sợ thôi. Mình mà sửa lại cho mới đẹp thì ma cũng sợ chạy mất thôi ạ!”
Lời nói của Mãn Nguyệt khiến Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân sững lại. Đúng vậy, họ vẫn luôn dạy con rằng trên đời không có ma quỷ. Lời đồn liệu có đáng tin? Hạt giống tò mò và hy vọng đã được gieo vào lòng họ.
Cùng lúc đó, tại căn nhà cũ của gia đình họ Giang, không khí cũng đang vô cùng căng thẳng. Sự thất bại liên tiếp của Triệu Đào, cộng với sự đi lên trông thấy của nhà chú út, đã khiến những rạn nứt trong gia đình bà ta ngày một lớn.
Giang Mộc Quý, chồng bà ta, một người đàn ông vốn nhu nhược và ít nói, lần đầu tiên lên tiếng trách móc vợ. “Bà xem lại mình đi! Suốt ngày chỉ biết đi gây sự với nhà chú Bảy. Bây giờ thì hay rồi, người ta làm ăn phát đạt, con cái thông minh, còn nhà mình thì sao? Mấy thằng con trai suốt ngày lêu lổng, học hành thì dốt nát. Tất cả là tại bà!”
“Ông nói cái gì?” Triệu Đào điếng người, bà ta không ngờ chính chồng mình lại nói những lời đó. “Tôi làm vậy không phải vì cái nhà này à? Không phải vì muốn tốt cho mấy đứa con của ông à?”
“Tốt cho chúng nó à?” Giang Hữu Tài, đứa con trai cả, người được bà ta cưng chiều nhất, cũng xen vào, giọng đầy bất mãn. “Tốt cho chúng con là để chúng con thua kém em họ hết lần này đến lần khác à? Ra đường người ta cứ chỉ trỏ, nói con không bằng một đứa con gái năm tuổi. Mẹ không thấy xấu hổ à?”
Những lời nói của chồng và con như những nhát dao đâm vào tim Triệu Đào. Bà ta ngồi sụp xuống ghế, lần đầu tiên cảm thấy sự cô độc và thất bại cay đắng đến nhường nào. Những âm mưu của bà ta không chỉ thất bại, mà còn đang quay lại gặm nhấm chính gia đình của bà ta.
Ở thị trấn, Giang Mộc Ngôn quyết định đi tìm hiểu kỹ hơn về ngôi nhà ma ám. Anh tìm đến văn phòng địa chính, và may mắn thay, anh đã có được thông tin liên lạc của người chủ nhà. Một tia hy vọng le lói. Đứng trước ngôi nhà cổ một lần nữa, Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân nhìn nhau, trong mắt họ không còn là sự sợ hãi, mà là sự quyết tâm và một niềm tin mãnh liệt vào một tương lai tươi sáng hơn, một tương lai mà họ sẽ tự tay xây dựng trên chính mảnh đất bị lãng quên này.