Chương 8 : Cuộc Đàm Phán

Niềm hy vọng le lói từ việc tìm được thông tin của chủ nhân ngôi nhà ma ám đã thôi thúc Giang Mộc Ngôn hành động ngay lập tức. Cầm mảnh giấy ghi nguệch ngoạc số điện thoại bàn trên tay, anh cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân. Đây không chỉ là một dãy số, đây là cánh cửa dẫn đến tương lai của cả gia đình. Anh dắt chiếc xe đạp Phượng Hoàng cà tàng ra khỏi nhà, cẩn thận dặn dò vợ và các con rồi đạp một mạch lên bưu điện thị trấn.

Cuộc gọi đường dài kết nối đến Sài Gòn hoa lệ. Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông trung niên, có phần mệt mỏi nhưng vẫn rất lịch sự. Đó là ông Trần, chủ nhân của ngôi nhà. Khi nghe Giang Mộc Ngôn trình bày ý định muốn mua lại mảnh đất, ông Trần im lặng một lúc lâu rồi thở dài.

“Anh bạn à, anh có chắc không? Anh không sợ những lời đồn đại ở đó à?”

Giang Mộc Ngôn, với sự chân thành mộc mạc của mình, đã kể lại câu nói của cô con gái nhỏ: “Sửa lại nhà cho mới đẹp thì ma cũng sợ chạy mất thôi ạ.”

Đầu dây bên kia bật cười, một tiếng cười có vẻ nhẹ nhõm. “Cô con gái của anh thật thú vị. Được rồi, nếu anh thực sự có thành ý, cuối tuần này tôi sẽ sắp xếp về Buôn Hồ một chuyến. Chúng ta gặp mặt trực tiếp rồi bàn.”

Cuộc hẹn được ấn định. Cả tuần đó, không khí trong gia đình Giang Mộc Ngôn vừa hồi hộp vừa lo lắng. Họ bàn bạc về giá cả, về cách thương lượng, về những rủi ro có thể gặp phải. Tô Tử Quân thậm chí còn chuẩn bị sẵn một ít đặc sản quê nhà để làm quà gặp mặt, thể hiện thành ý của gia đình.

Cuối tuần, họ gặp ông Trần tại một quán cà phê nhỏ ở thị trấn. Ông là một người đàn ông có dáng vẻ trí thức, gương mặt phúc hậu nhưng hằn sâu những nét mệt mỏi. Ông xác nhận những lời đồn đại về ngôi nhà đều là do kẻ xấu tung ra để ép giá, khiến gia đình ông không thể bán được và cuối cùng đành bỏ hoang.

“Tôi cũng chỉ mong bán được nó cho một gia đình tử tế, để mảnh đất của cha ông không bị hoang phế,” ông Trần tâm sự.

Cuộc nói chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Ông Trần đưa ra một mức giá hợp lý, tuy vẫn hơi cao so với số vốn của gia đình nhưng không phải là không thể thương lượng. Khi Giang Mộc Ngôn đang định mở lời mặc cả, cánh cửa quán cà phê bị đẩy mạnh. Mã “lươn” cùng hai tên đàn em xăm trổ bước vào, vẻ mặt nghênh ngang.

“Ấy chà, ông Trần về mà không báo cho anh em một tiếng để ra đón tiếp nhỉ,” Mã “lươn” cười khẩy, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bàn của họ mà không cần mời. “Nghe nói ông định bán mảnh đất vàng kia à? Sao không bán cho tôi mà lại bán cho người ngoài thế?”

Ông Trần biến sắc. Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân cũng căng thẳng ra mặt.

“Mảnh đất của tôi, tôi muốn bán cho ai là quyền của tôi,” ông Trần cố giữ bình tĩnh.

Mã “lươn” nhếch mép, gã gác chân lên ghế, thái độ cực kỳ vô lễ. “Ông nói cũng đúng. Nhưng ở cái đất Buôn Hồ này, muốn mua bán suôn sẻ thì phải có sự đồng ý của anh em tôi. Ông anh đây,” gã quay sang Giang Mộc Ngôn, “muốn mua mảnh đất đó, thì phải trả cho anh em tôi một khoản gọi là phí ‘an ninh’. Còn ông Trần đây, muốn bán được đất, cũng phải ‘lại quả’ cho anh em một ít, coi như cảm ơn đã trông coi giúp mảnh đất bấy lâu nay.”

Đây rõ ràng là một sự trấn lột trắng trợn. Giang Mộc Ngôn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. Tô Tử Quân sợ hãi kéo nhẹ tay áo chồng.

Đúng lúc không khí căng như dây đàn, Mãn Nguyệt, người nãy giờ vẫn ngồi im trong lòng mẹ, bỗng cất một giọng nói trong veo, ngây thơ:

“Bố ơi, chú này là vua ở đây ạ?”

Cả quán cà phê đang im lặng theo dõi, nghe câu hỏi đột ngột của cô bé liền quay lại nhìn. Mã “lươn” cũng sững người, gã nhìn cô bé, nhíu mày: “Nhóc con, mày nói cái gì?”

Mãn Nguyệt không sợ, cô bé nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào gã: “Bố con bảo, ngày xưa chỉ có vua mới được thu thuế của người dân thôi ạ. Chú đòi tiền của bố con và ông Trần, vậy chú là vua ạ? Nhưng mà… sao vua lại mặc áo ba lỗ, còn đi đòi tiền người khác ạ? Cháu thấy trên TV vua mặc áo long bào đẹp lắm cơ.”

“Phụt!” Một người khách ở bàn bên cạnh không nhịn được mà bật cười. Tiếng cười như một mồi lửa, làm cả quán xôn xao. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Mã “lươn” đầy vẻ chế giễu.

Mặt Mã “lươn” đỏ bừng rồi chuyển sang tím tái. Bị một đứa trẻ con làm cho bẽ mặt trước đám đông, gã cảm thấy nhục nhã vô cùng. Hai tên đàn em cũng ngượng chín mặt. Gã đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào Mãn Nguyệt, nhưng không thể thốt ra lời nào. Cuối cùng, gã hậm hực quát: “Coi như chúng mày gặp may!” rồi dẫn đàn em bỏ đi trong tiếng cười rúc rích của mọi người.

Sự việc vừa rồi như một cơn mưa rào gột rửa mọi căng thẳng. Ông Trần nhìn Mãn Nguyệt với ánh mắt đầy kinh ngạc và cảm kích. Ông không ngờ một tình huống khó khăn như vậy lại được một cô bé giải quyết một cách nhẹ nhàng và thông minh đến thế. Ông càng thêm tin tưởng, đây chính là gia đình tử tế mà ông đang tìm kiếm.

“Anh Mộc Ngôn, chị Tử Quân,” ông Trần xúc động nói, “Tôi quyết định rồi. Mảnh đất này tôi sẽ bán lại cho gia đình anh chị với giá một ngàn hai trăm tệ, không bớt một xu, cũng không thêm một cắc.”

Một ngàn hai trăm tệ! Cái giá này thấp hơn rất nhiều so với dự tính của họ. Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân vui mừng đến không nói nên lời. Hợp đồng nhanh chóng được ký kết. Cầm trên tay tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, họ cảm thấy như đang cầm cả một tương lai.

Tin tức gia đình Giang Mộc Ngôn mua được mảnh đất vàng ở ngã tư thị trấn nhanh chóng lan về làng. Nó như một quả bom nổ tung trong căn nhà của Triệu Đào.

“Cái gì? Chúng nó mua được mảnh đất ở thị trấn rồi ư?” Triệu Đào hét lên, làm rơi cả bát cơm đang ăn dở.

Giang Mộc Quý, người chồng nhu nhược của bà, lần này không còn im lặng. Ông đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt vợ. “Bà thấy chưa? Thấy hậu quả của bà chưa? Nếu không phải vì bà độc ác, hẹp hòi, đẩy chúng nó ra khỏi nhà, thì bây giờ có phải cả gia đình ta đã được thơm lây không? Chú Bảy nó là người trọng tình nghĩa, nếu chúng ta đối tốt với nó, nó có giàu lên cũng không bao giờ quên anh em. Bây giờ thì hay rồi, bà nhìn lại xem, nhà chúng ta còn cái gì?”

Giang Hữu Tài cũng chán nản ra mặt: “Mẹ à, mẹ đừng gây sự nữa được không? Bây giờ ra đường con không dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa. Ai cũng nói con không bằng đứa em họ năm tuổi. Con chán lắm rồi!”

Nói rồi, cả hai cha con bỏ ra ngoài, để lại một mình Triệu Đào ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo. Những lời nói của chồng, của con, sự thành công của nhà chú út, sự thất bại của chính mình… tất cả như những tảng đá đè nặng lên lồng ngực bà ta, khiến bà ta không thở nổi. Lần đầu tiên, bà ta cảm nhận được sự cay đắng của hai từ “thất bại” và “cô độc”.

Tối hôm đó, ngôi nhà nhỏ của gia đình Mãn Nguyệt lại sáng đèn thật khuya. Họ không ngủ được vì quá hạnh phúc. Cầm tờ giấy đỏ chứng nhận quyền sử dụng đất, họ cảm nhận rõ ràng sức nặng của nó. Đó là thành quả lao động, là trí tuệ, là sự đoàn kết và trên hết, là hy vọng. Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân nhìn cô con gái nhỏ đang ngủ say, trong lòng trào dâng một niềm biết ơn vô hạn. Họ biết rằng, cô con gái này chính là ngôi sao may mắn, là vị cứu tinh đã dẫn dắt họ vượt qua mọi giông bão để đi đến một tương lai tươi sáng hơn.




LIÊN HỆ ADMIN